HomeGame OfflineBlog
Home >
Những Bức Thư Tình Hài Vô Đối
Em thân mến!

Anh rất hân hạnh thông báo cho em rằng trái tim anh đã thuộc về em kể từ ngày thứ tư, 14/02/2012. Với buổi gặp mặt tổ chức vào ngày hôm ấy lúc 18h, anh xin được tự giới thiệu mình như một người yêu đầy triển vọng.
Chuyện tình của chúng ta sẽ trải qua thời gian thử nghiệm trong vòng 3 tháng, sau đó căn cứ vào sự hòa hợp giữa hai ta mà sẽ được quyết định có kéo dài mãi mãi hay không. Tất nhiên khi kết thúc thời gian thử nghiệm, vẫn sẽ có những khoá huấn luyện tiếp theo và những kế hoạch thẩm định để tiến hành thăng chức người yêu lên bạn đời.

Thời gian đầu, chi phí phát sinh cho cà phê và giải trí sẽ chia đều cho hai ta. Sau này tùy thuộc vào hiệu quả xử sự của em, anh có thể sẽ gánh phần trăm lớn hơn. Tuy nhiên, nếu chi tiêu bằng tài khoản của em thì anh rất sẵn lòng.

Xin em vui lòng trả lời trong vòng 30 ngày kể từ ngày nhận được lá thư này. Bằng không lời tỏ tình này sẽ hết hiệu lực mà không cần thông báo gì thêm và anh sẽ xem xét các ứng cử viên khác.

Anh rất biết ơn nếu em gửi chuyển tiếp bức thư này đến chị gái của em trong trường hợp em không nhận lời.

Xin chân thành cám ơn trước!

Anh của em.
Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được, ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong cẳng viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.

Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi xe hơi, không có tiền mà phải xài card.

Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".

Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.

Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng...

Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.

Hôn em như cún con hôn mèo con!
Em yêu !
Thế là được 3 tháng rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả, ngay cả khi đang buông rơi gánh nặng trong Toilet anh cũng khẽ giật mình và thầm gọi tên em.

Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ dzì một chút tư lợi cá nhân em đã bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng boy khác...thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó đẹp trai hơn anh thôi mà...hỏng lẽ dzì dzậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang từng ngày vón cục trong tim anh hay sao em ?

Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao...bây giờ em đi xe hơi rồi đâu còn nhớ chiếc xe máy cũ kỷ này nữa, nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục đầy phía sau...lãng mãn thế kia mà em nỡ lòng nào...

Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi...từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà tụi mình thường tay trong tay đi...lụm lon nước ngọt em còn nhớ không, đời sinh viên lận đận nên nhục quá cũng phải làm...kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau chia sẽ vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bi giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em...quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em...!

Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá...lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bà chủ đòi tiền nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim...Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vô tô cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy...em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê...bây giờ đã là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhuỵ đã hương tàn...thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng...hình như làm vậy hơi...ngu, nên anh đã quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy !

Giờ đây anh đã không còn em bên cạnh nữa...cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao...ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ...bây giờ chỉ còn anh trong căn phòng cô vắng !
Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.
Thôi nghe em, anh dừng type nghe !

PS : à mà chiện này nữa, trong lần đi chơi 14-2 năm ngoái em có mượn anh 2000đ mua 2 bịch nước mía (em 1 bịch anh 1 bịch đó)...chỉ hy vọng em sẽ nhớ đế tình anh và cả 2000đ em chưa trả nữa...tạm biệt em yêu
Thành phố Mặt Trời - Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn, thế kỷ sầu...
Em thương mến!!!
Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em iu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ. Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi, ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt...Ôi thôi!!! Quái vật!!!...Em à em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại beer hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè...Ôi em tôi là vô địch...
Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em iu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ. Hàng VN chất lượng cao đó em...
Yêu em nhiều...
Anh ah,
Nhớ anh quá đi thôi thật là khó chịu anh cứ mãi xa em đợi anh hoài mà anh chẳng đến, hôm anh hứa đưa em đi shopping đó, còn nhớ không anh? Anh không đến làm đêm đó em không ăn, ngày không ngủ, khuya lắm rồi mà đầu gối cứ thức chong chong. Giận anh thiệt ah nha.
Em nào có ước mơ nhiều vì quá yêu anh mà ốm đau hao mòn, bây giờ đi xe toàn phải mua hai chỗ, anh biết tội anh chưa?
Thôi em không giận anh nữa đâu, bây giờ anh khỏi chưa vậy? Bệnh đó là khó chữa lắm nha, không bôi còn i ốt thì chẳng hết đâu, ngày xưa bao nhiêu người khen đôi ta đẹp đôi vậy mà bây giờ ra đường họ cứ hỏi em đưa ông đi chơi ah, giận thiệt họ còn bảo anh người không ra người, chắc họ lé anh nhỉ, chí ít anh vẫn đẹp bằng Lâm Chí Dĩnh mà nghe nói Lâm Chí Dĩnh hồi nọ ngã toét cả mặt chẳng biết khỏi chưa.
Bye anh yêu nha, hẹn gặp lai trong mộng mà anh đừng hù em nữa nha hôm nọ anh không đeo mặt nạ làm em tưởng thằng khùng nào chứ...
Bye.
Trưa không ngủ!!!

Ngày lành tháng rách, ngày dột tháng mưa, ngày thừa tháng thiếu!
Người yêu bé bỏng của anh ơi! Giờ này em đang làm gì vậy? Em có biết là anh nhớ em lắm không??? Đôi mắt ốc nhồi dễ thương, làn môi như ăn nhầm ớt hiểm và hàm răng như những cô Hàng Xén được nhà thơ Hoàng Cầm miêu tả trong bài thơ Bên Kia Sông Đuống của em cứ hiện hữu trong đầu anh làm anh càng nhớ nhung em ra riết.
Giờ này chắc em đang say giấc nồng với những món ăn em đem vào trong giấc mơ của mình. Em có biết anh đang lo lắng lắm ko? Chiếc vành xe của anh bây giờ vẫn chưa được thay mới. Nó vẫn hàng ngày chở anh đi làm với một kiểu cách MatXa hay nói đúng hơn là vừa đi vừa nhảy trên yên xe vì chiếc vành méo mà em đã gây ra đó em yêu ơi! Nếu như em nghe lời anh chịu khó ăn ít đi 3 tô bún Riêu thì đâu đến nỗi xe anh phải như vậy. Với 7 tô bún Riêu em ăn đã làm anh cảm thấy vị mặn của Mắm Tôm mặc dù anh không có ăn sợi bún nào cả. Nụ hôn của em đã làm anh biết thế nào là HÔNNNNN!!!
Thôi anh nhớ em cũng chỉ viết được vậy thôi nếu viết thêm nữa thì anh không dám nói là anh không xé nát bức thư này đâu! Chào người yêu bénhỏ như con voi còi của anh nha!!
Anh xa "xương nhớ"!
Bây giờ là 20h ngày 2-11-2005, bầu trời lủng lẳng, em ngồi thẳng cẳng viết thư cho anh! Anh yêu quái, giờ này anh ở đâu? đang làm gì? "khoanh gối đánh ba cây" hay "ngồi xổm hô xóc đĩa"??? Em vừa ăn xong, no wá, nhớ anh không chịu được...ra mạng viết thư thăm anh!
Anh à, hôm nay thời sự thông báo dịch cúm gà vẫn diễn ra ác liệt... có nguy cơ lan rộng ra cả nước ta. Tự nhiên em âu lo và buồn kinh khủng...Chẳng lẽ từ nay em phải từ bỏ cái thói quen "điểm tâm bằng hai quả trứng gà sống; ăn sáng với món súp gà; ăn trưa bằng hai tô miến ngan với bốn bát tiết canh vịt; ăn tối bằng ba tô cháo gà và năm quả trứng vịt lộn; ăn đêm thêm một chú gà tần thuốc bắc và ba cái trứng ngải cứu..." như mọi ngày đó sao??? Đấy là chưa kể thỉnh thoảng buổi sáng em thèm ăn chim câu nướng, ăn trứng cút ốp nếp và chim sẻ xé phay...buổi tối đôi khi em thích ăn tim gan lòng mề trần và chân gà nướng...Ôi!!! Tất cả giờ đây chỉ còn là một niềm tiếc nuối thôi sao???Em sẽ phải làm gì đây khi từ bỏ đi những gì thân thuộc yêu thương??????Thôi, có lẽ tình cảm tin yêu , nhớ nhung dành cho anh em đã bày tỏ hết...Em phải về để cắt tiết nốt con gà rù cuối cùng còn lại trong đàn đây...Tự nhiên em thèm món gà xào lăn wá...
Tạm biệt anh yêu quý và mong một ngày gần nhất sẽ được cùng anh đi ăn món Vịt quay Bắc Kinh!!!
Chúc anh không bị Virut H5N1 đến quấy rầy.

Teya Salat