HomeGame OfflineBlog

Anh không thích phụ nữ, nhưng anh yêu em, cô bé ạ

CHAP 9 

Dạo gần đây, Vi thấy mình lạ lắm. Mỗi lần đối diện với Vũ, trái tim Vi cứ không chịu ngoan ngoãn ở yên trong lồng ngực mà cứ biểu tình muốn ra ngoài, làm Vi cứ phải chú ý đến nó nên hành động cũng trở nên kì lạ. Không được tự nhiên chút nào ! >_ Như mới hôm qua, sau khi tắm xong, Vũ vẫn không chịu mặc áo mà cứ để vậy rồi đi ra. Làm Vi hoảng cả hồn… Nhưng mà… mấy lần trước cũng thế nhưng sao lần này lại thấy khác thế nhỉ ? Thân hình của Vũ từ khi nào đã có cơ bắp săn chắc đến vậy chứ ? Sao lúc trước Vi không để ý nhỉ ? Quả thật rất đẹp ! Vi muốn… sờ thử… Gì chứ ? Sờ thử sao ? Vi ơi là Vi ! Từ khi nào mà mày trở nên biến thái như vậy hả ? Chết mất thôi ! 
“Này, cậu đang làm gì vậy ? Không đi tắm à ? Sao mặt cậu đỏ thế ? Sốt à ?” Vũ lo lắng, áp trán mình vào trán Vi. 
“Tớ… tớ không sao !” Lập tức, như được bật công tắc, Vi đẩy Vũ ra và bỏ chạy mất 
“Ơ… chuyện gì thế nhỉ ?” Vũ ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra 
Những ngày sau đó, Vi cứ cố ý tránh mặt Vũ. Buổi sáng thì cố ý đi làm sớm hơn bình thường, chỉ bỏ lại cho Vũ vẻn vẹn có 1 mẫu giấy “Tớ đi làm trước nhé ! Tối nay tớ có hẹn với các đồng nghiệp, không ăn cơm với cậu được, cậu không cần chờ tớ nha !” 
“Gì vậy chứ ? Từ khi nào mà cô ấy có nhiều bạn thế nhỉ ? Hôm thì nói đi ăn với bạn thời cấp 3, hôm thì đi với bạn đại học, giờ lại là đồng nghiệp nữa. Rốt cuộc là cô ấy đang làm gì vậy nhỉ ?” Vũ khó chịu lầm bầm 
“Hừ… cũng đã gần 1 tuần rồi còn gì. Không được ! Mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ ! Tối nay cậu đừng hòng trốn được tớ, Nhật Vi à !” Đôi mắt Vũ như đang ánh lên một ngọn lửa 
----------------------------------- 
“Này ! Tối nay tớ sẽ nấu ăn đấy ! Cậu nhất định phải về nhé ! Đừng viện lí do, tớ không cần biết, tối nay cậu nhất định phải về, không thôi thì đừng trách tớ !” Đọc tin nhắn của Vũ, tay Vi run run, sao hôm nay Vũ nói năng kiểu độc tài thế nhỉ ? Hay là Vũ đang giận ? Thôi ! Tốt nhất là nên về thôi ! 
------------------------------------ 
“Cậu về rồi à ?” 
“Ừm, hôm nay cậu nấu món gì thế ?” Vi ra vẻ cầu hòa 
“Cậu đoán thử xem !” Vũ vẫn không quay mặt lại 
“Là… mì spagetti à ? thơm quá đi !” Vi bước đến gần, lén nhìn lên khuôn mặt Vũ “Cậu… đang giận gì à ?” 
“Tớ không có giận ! Chỉ là có người bỏ tớ ăn cơm một mình suốt cả tuần lễ nên tớ bị tự kỉ thôi” 
“Thôi mà ! Tớ biết lỗi rồi mà ! Từ nay tớ sẽ không như vậy nữa, hứa đấy ! Cho cậu đánh tớ một cái coi như hòa nha” Vi chớp chớp mắt 
“Cậu tưởng tớ sẽ không đánh cậu à ? Được rồi ! chuẩn bị đi !” Vũ vung tay lên như chuẩn bị đánh 
Vi sợ quá nhắm mắt lại. Nhưng mà… chẳng đau gì cả… chỉ thấy khó thở thôi… Vi liền mở mắt ra thì thấy… Vũ đang… bóp mũi Vi “A a a… cậu xấu xa quá đi ! Tớ nói là đánh chứ đâu phải bóp mũi đâu, buông tớ ra đi, đau quá !” 
Buông mũi Vi ra, chớp mũi đã đỏ chót làm Vũ không thể nhịn được cười “Haha… Mặt cậu bây giờ giống chú hề quá đi mất, hahaha…” 
“Cậu… cậu… tại cậu cả đấy… cậu có thôi cười đi không hả ?” 
“Haha…được rồi… được rồi… tớ xin lỗi… chúng ta ăn cơm thôi !” Vũ cố gắng nhịn cười 
----------------------------- 
“Ưm… ngon quá đi, cậu làm món này là nhất, ngon hơn cả nhà hàng nữa đấy” 
“Nịnh tôi vừa vừa thôi cô nương ! Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn kìa !” Vũ nhìn Vi với ánh mắt dịu dàng 
Lại nữa rồi, tim mình… lại không nghe lời, sao lại thế nhỉ ? mình chết mất >_ ------------------------------ 
“Tớ xong rồi đó ! Cậu vào tắm đi !” 
“Ừ ! Tớ vào liền !” Mắt Vi vẫn dán chặt vào TV, không dám xoay qua nhìn Vũ, lỡ như… Vũ lại không mặc áo thì chắc phải tìm khăn giấy thấm máu mất thôi >_ “Cậu xem gì mà say sưa thế ?” 
“Ừm phim tình cảm ấy mà ?” Vi vẫn không dám rời mắt khỏi màn hình TV 
Vũ nhìn vào TV rồi bật cười “Từ khi nào mà cậu gọi thế giới động vật là phim tình cảm thế hả ?” 
“Ơ… gì mà thế giới động vật ?” Tới lúc này Vi mới để tâm đến nội dung của chương trình “Sao… sao lạ vậy ? Hồi nãy tớ nhớ rõ ràng là phim tình cảm mà !” 
“Haha… hôm nay cậu sao thế ? Bỏ quên tâm trí ở đâu rồi à ?” Vũ ngồi xuống cạnh Vi, nhìn Vi trêu chọc. 
Ngượng quá chẳng biết trả lời thế nào, Vi tìm cách chuồn lẹ “Tớ… tớ đi tắm đây !” 
30 phút sau…. Vi cố ý tắm thiệt lâu để không phải chạm mặt Vũ, vậy mà vừa bước ra vẫn thấy Thiên Vũ ngồi ở phòng khách với vẻ mặt trầm ngâm, làm Vi có chút cảm thấy sợ hãi… 
“Sao cậu chưa ngủ nữa ?” 
“Ừ… tớ có chuyện muốn nói, cậu đến đây ngồi đi !” 
“Ơ… Được !” Vi ngoan ngoãn đến ngồi cạnh Vũ, nhưng cố ý ngồi xa xa 1 chút để có thể kiểm soát được trái tim phản chủ của Vi đang đập liên hồi trong lồng ngực “Sao… sao mặt cậu hình sự thế ? Có chuyện gì à ?” 
“Cậu hỏi tớ có chuyện gì là sao ? Là cậu mới đúng ! Mấy hôm nay cậu hành động lạ lắm, có chuyện gì thế ?” 
“Tớ… tớ đâu có việc gì đâu… tớ vẫn bình thường mà” Vi gượng cười 
“Cậu nói dối ! Bình thường mà luôn cố ý tránh mặt tớ à ? Cậu tưởng tớ không nhận ra sao ? Có phải cậu chán việc phải sống chung với tớ rồi phải không ? Nếu vậy thì cứ nói thẳng với tớ, tớ sẽ dọn ra ngoài” Vũ nhìn Vi bằng đôi mắt u tối, có chút lạnh lùng 
“Không phải ! Không phải như vậy đâu ! Sao cậu có thể nghĩ như vậy được chứ ? Tớ tránh mặt cậu không phải vì tớ chán ghét cậu, mà vì tớ… tớ…” Bỗng dưng nói tới đây, Vi cảm thấy nghẹn ngào, một thứ tình cảm kì lạ đang trào dâng trong lòng. Thứ tình cảm bế tắc dồn nén bấy lâu nay khiến Vi cảm thấy rất muốn khóc… Thì ra Vi thích Thiên Vũ nhiều đến thế… Sao Vi lại mắc kẹt vào thứ tình cảm không có lối thoát như thế ? Nghĩ đến đây Vi đã không thể kiềm được nước mắt nữa rồi... 
Biểu hiện của Vi làm Vũ vô cùng bối rối “Tớ… sao cậu lại khóc ?.... Tớ xin lỗi… đáng lẽ tớ không nên nói như vậy…” Nói tới đây, Vi lại càng khóc lớn hơn, Vũ chằng biết làm sao nên nhẹ nhàng ôm Vi vào lòng vỗ về “Đừng khóc nữa… xin cậu đấy… tớ sai rồi… tớ sẽ không nói vậy nữa… làm ơn đừng khóc nữa mà !” 
Vũ vẫn ôm chặt Vi cho đến khi tiếng khóc dừng hẳn… Nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Vi, Vũ lại càng lo lắng “Nói cho tớ biết ! Tại sao cậu khóc ?” Vũ thấy giọng nói của mình trở nên dịu dàng đến kì lạ, như thể sợ rằng sẽ làm vật thể nhỏ nhắn trong tay mình lại bật khóc. 
“Tớ không sao cả ! Đừng bắt tớ phải nói lí do nhé ?” Vi nhìn Vũ nài nỉ 
“Được rồi ! Tớ không ép cậu nhưng đừng làm tớ lo lắng vậy nữa được không ? Cũng đừng tránh mặt tớ nữa nhé ?” Thiên Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt đã ửng đỏ của Vi 
“Ừm tớ hứa” Vi khẽ gật đầu 

CHAP 10 

“Ngủ ngon chứ gấu con ?” Vi vừa mở mắt ra đã thấy Thiên Vũ vẫn còn nằm đối diện, đang nhìn Vi mỉm cười 
“Ừm… ngon lắm…” Vi bối rối, thấy mặt mình nóng hổi, cảnh… cảnh tượng này giống y như đôi vợ chồng thật sự ấy… Làm sao tim mình chịu nổi đây ! >_ “Sao thế ? Vẫn chưa tỉnh ngủ à ?” 
“Đâ…đâu có, mà sao lại gọi tớ là gấu con, tớ có tên đàng hoàng à nha !” Vi cong môi lên cãi 
“Thì cậu cứ soi gương đi sẽ biết !” Vũ cười gian 
Vi lập tức bật dậy, chạy đến trước gương 
“A a a a a a….. Sao lại thế này ?” 
“Ai biểu có người hôm qua ham khóc quá làm chi ?” Vũ đã đứng phía sau Vi tự lúc nào 
“Hứ… kệ tớ…” 
“À mà hôm nay mình đi chơi nhé ? Dù sao cũng là cuối tuần mà !” 
“Cậu…cậu có phải đang chọc tức tớ không hả ? Mặt tớ như vậy làm sao tớ dám ra đường mà cậu rủ đi chơi ?” 
“Không sao đâu ! Chỗ này sẽ không có nhiều người nhìn thấy cậu đâu, chỉ cần đi xe khoảng 2 tiếng là tới, cậu đeo kính thì đâu có ai để ý đâu, đi nhé !” Vũ nài nỉ 
“Ừ… đi thì đi” Vi ỉu xìu, dù không muốn nhưng nhìn vẻ mặt của Vũ, Vi cũng phải siêu lòng 
“Đừng làm bộ mặt như vậy chứ ! Tớ chắc chắn cậu sẽ thích chỗ đó, tin tớ đi !” Vũ nheo mắt nhìn Vi ra vẻ tự tin “Giờ thì vào rửa mặt rồi chuẩn bị đi, mình đi liền đó !” Vừa nói Vũ vừa đẩy Vi đi vào toilet. 
------------------------------------ 
“Cậu… cậu nói dối !” Vi vừa thở gấp vừa nức nở 
“Cố lên một chút nữa thôi, tớ biết cậu làm được mà !” 
“Không được ! Tớ không chịu nổi nữa, dừng lại đi, tớ mệt lắm rồi !” Vi ngồi phịch xuống tảng đá gần đó 
“Không ngờ cậu lại yếu như thế, mới đi được chút xíu thôi mà !” Vũ ngồi xuống bên cạnh Vi 
“Tớ đang mang thai mà cậu lại bắt tớ đi bộ nhiều như thế. Sao cậu nói chỉ cần đi xe 2 tiếng là tới cơ mà, đâu có nghe cậu nhắc đến vụ đi bộ này đâu. Tất cả là tại cậu, tớ không đi nữa !” Vi giận dỗi 
“Được rồi tiểu thư à ! Là lỗi của tôi ! Vậy bây giờ để tôi cõng tiểu thư nhé !” Vũ nháy mắt tỏ vẻ châm chọc 
“Ơ… không… không cần phải như thế, tớ nghỉ 1 chút là có thể đi được rồi” 
“Ủa vậy sao lúc nãy có người không chịu đi nữa nhỉ ?” 
“Hứ… giờ tớ đi là được chứ gì !” Vi hậm hực đứng dậy 
“Này ! Từ từ đã, nắm lấy này !” Vũ vừa nói vừa chìa tay ra 
“Nắm gì ?” Vi ngơ ngác 
“Thì nắm tay tớ chứ nắm gì, vậy sẽ đỡ mệt hơn đó bé cưng à” 
“Không… không cần đâu, tớ hết mệt rồi !” 
“Mặt cậu còn đỏ thế mà bảo là hết mệt à ? Được rồi ! Đi thôi ! Nếu không nhanh lên đến trưa sẽ nắng lắm đó” Vũ kéo tay Vi lôi đi. Lúc này thì Vi chẳng còn thấy mệt gì nữa cả, chỉ thấy… dở khóc dở cười thôi. Cái tên này… sao mà ngây thơ đến đáng sợ thế nhỉ ? Thật là…. muốn đánh cho hắn một trận quá đi mất >_ --------------------------------- 
“Tới rồi !” 
Trước mắt 2 người là cảnh tượng hùng vĩ của một thung lũng được phủ bởi những cánh đồng trà xanh trải dài, bốn bề gió thổi lồng lộng. Ở giữa còn có dòng thác mờ ảo nối liền với dòng sông xanh biếc cắt ngang thung lũng, tạo cảm giác như đang đứng ở một thế giới khác, hoàn toàn cách biệt với thế giới xô bồ bên ngoài 
“Oaaaaa… Đẹp quá đi mất !! Sao cậu lại biết nơi đẹp đến như thế ? Tớ đã thấy cảnh này trong tranh ảnh nhiều rồi nhưng lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt đấy ! Cậu xem nè, có giống trong phim không ?” Vi dang rộng cả 2 tay để mặc cho gió thổi “A a a a a…… I’m the king of the world !!!!!” Vi phấn khởi như đứa con nít, cười tít cả mắt 
“Sao nãy giờ cậu cứ nhìn tớ thế ?” Vi chợt phát hiện ánh mắt dịu dàng của Thiên Vũ đang nhìn mình 
“Lâu rồi tớ không thấy cậu cười như thế !” Vũ mỉm cười 
“Ơ… tớ… thì tại tớ đang vui mà !” Mặt Vi đỏ bừng, lúng ta lúng túng 
“Đó cũng là mục đích của tớ khi đưa cậu đến đây đấy !” Nụ cười của Vũ lại càng sâu hơn “Giờ thì đi thôi ! Tớ còn muốn dẫn cậu đến chỗ này nữa” Thiên Vũ vẫn vô tư nắm tay Vi kéo đi 
Thì ra là Vũ muốn mình vui à ? Cảm giác hạnh phúc xâm chiếm cả cơ thể làm các giác quan của Vi đều bị tê liệt, chẳng còn suy nghĩ gì được nữa cả. Hic… ông trời ơi, có phải con trở nên quá tham lam rồi không ? Giờ phút này đây, con chẳng muốn buông tay Thiên Vũ ra chút nào >_ Lát sau… 2 người đã đến được một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ nằm chơ vơ giữa những cánh đồng trà xanh rộng lớn. 
Vừa bước vào nhà, Vũ đã gọi to “Bà ơi ! Bà có nhà không ? Cháu đến thăm bà đây !” 
“Ai đấy ?” Một cụ già tướng mạo hiền từ chậm rãi bước ra 
“Cháu...Thiên Vũ đây ! Bà còn nhớ cháu không bà ?” Vũ tươi cười đi đến gần bà cụ 
“Sao lại không nhớ chứ cái thằng… sao lâu thế mới đến thăm bà hả ?” 
“Dạ… tại cháu bận quá… hì… bà đừng giận cháu nha” Vũ le lưỡi tỏ vẻ biết lỗi 
“À đúng rồi ! Hôm nay cháu có dẫn vợ cháu đến thăm bà nữa nè bà… Cô ấy tên Nhật Vi” Thiên Vũ kéo Vi lại gần 
"Cháu... cháu chào bà !" Vi vẫn còn ngơ ngác 
Bà cụ nắm tay Vi cười hiền hậu “Chào cháu ! Vậy là bà lại có thêm 1 đứa cháu nữa rồi nhỉ ? Bà cứ hối thúc thằng Vũ dẫn vợ lên đây cho bà xem mặt, thế mà lần nào nó cũng nói là nó chưa có vợ. Cháu nghĩ xem có tin được không chứ ? Cái thằng đẹp trai mà lại tốt bụng như nó thì có khối cô theo í chứ. Thế mà sao lại không có vợ được cháu nhỉ ?” 
“Dạ… Chắc tại nhiều cô theo quá nên anh ấy chẳng biết chọn cô nào đấy bà ạ” Vi liếc nhìn Thiên Vũ trêu chọc 
“Bà ! Thì cháu đã dẫn vợ lên cho bà rồi đấy. Vậy mà bà còn trêu chọc cháu” Thiên Vũ đỏ mặt 
“Được rồi ! Được rồi ! Bà không trêu nữa” Bà cụ vui vẻ “Thôi, 2 đứa vào trong rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, đi đường xa chắc mệt lắm rồi. Để hôm nay bà sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn để đãi 2 đứa nhé !” 
“Thôi bà ạ ! Bà không cần nấu gì đâu, cứ để tụi cháu nấu, tụi cháu đâu phải khách đâu mà bà lại khách sáo thế !”
“Cái thằng… lâu lâu tụi bây lên thăm bà nên bà định đãi tụi bây một bữa cũng không được à ?” 
“Được rồi bà à ! Bà cứ đi nghỉ đi, chờ xem vợ con trổ tài nha ! Cô ấy nấu ăn ngon lắm đó bà !” Vũ nheo mắt nhìn Vi 
“Đúng rồi đó bà ! Bà cứ nghỉ đi rồi khi nào nấu xong tụi con sẽ kêu bà nha” Vi tiếp lời Thiên Vũ 
“Thôi được rồi ! 2 đứa cần gì thì cứ gọi bà” cụ Ngạn đành chịu thua 
“Dạ, tụi con biết rồi” 

CHAP 11 

“Thơm quá ! Cậu đang nấu gì thế ?” 
“Canh rau cải tớ tìm thấy trong vườn á. Trong vườn của bà có nhiều loại rau quả lắm nha. Thích thật đó, cần gì thì cứ ra vườn là có ngay” Vi hớn hở “Chừng nữa mình cũng trồng một khu vườn như thế nha ?” 
“Ngốc ạ ! Mình ở chung cư thì làm gì mà có chỗ để trồng” Vũ cốc nhẹ lên đầu Vi 
“Ừ nhỉ ? Tớ quên mất” Vi ỉu xìu 
Vũ nhìn Vi mỉm cười, trong đầu đang tính toán điều gì đó… 
“À mà cậu nói cậu đi bắt cá mà, có bắt được không ?” 
“Đương nhiên là được, cậu nghĩ tớ là ai nào ?” Vũ tự tin giơ giơ xô đựng đầy cá lên cho Vi xem 
“Woaaa… nhiều thiệt đó, sao cậu hay thế ? Cậu chỉ mới đi có chút xíu thôi mà !” 
“Haha… Đừng nhìn tớ bằng con mắt ngưỡng mộ thế chứ ! Đây là vùng quê mà, đương nhiên sông suối sẽ có rất nhiều cá rồi, chỉ cần thò tay xuống là có thể bắt được ngay, cả cậu cũng làm được đấy !” 
“Thật hả ?” Mắt Vi bỗng trở nên sáng rực rỡ như đèn pha “Vậy chiều nay cậu dẫn tớ đi bắt cá nữa nhé ?” 
“Dạ, em biết rồi thưa thưa chủ nhân !” Vũ bắt chước điệu bộ của một cô hầu gái làm Vi bật cười 
“Ngoan !” Vi vuốt vuốt đầu Vũ 
“Cha… cha… 2 cô cậu này tình cảm quá nhỉ ?” 
“Bà ! Bà lại trêu chọc tụi cháu nữa rồi !” Vi đỏ mặt 
“Haha… 2 vợ chồng thì phải như vậy chứ, bà có trêu chọc gì cháu đâu nào, bà chỉ thấy sao nói vậy thôi mà !” cụ Ngạn chớp chớp mắt 
Mặt Vi lại càng đỏ hơn, đến cả lỗ tai cũng đỏ “Bà !! Bà ra ngoài chờ tụi cháu đi ! Tụi cháu cũng sắp xong rồi !” Vi vừa nói vừa dìu cụ Ngạn ra phòng khách 

(bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn, chúc bạn online vui vẻ)
Thiên Vũ đứng trong bếp cười khúc khích… 
“Cậu cười cái gì chứ ?” 
“Tại cậu… haha… ai bảo cậu phản ứng thái quá làm chi ? Tụi mình là vợ chồng nên như vậy là chuyện bình thường, có gì đâu mà cậu phải xấu hổ” Thiên Vũ vẫn không ngừng cười 
Ngượng quá hóa giận, Vi không thèm nói câu nào, bỏ ra ngoài vườn “Hứ… vừa phải thôi nhé ! Sức chịu đựng nào cũng phải có giới hạn chứ, cậu mà cứ ngây thơ như vậy tớ sẽ đấm vào mặt cậu thật đấy !” Vi ấm ức rủa thầm, nước mắt cứ muốn chảy ra nhưng Vi cố gắng kiềm lại để không làm cái chuyện xấu hổ như thế trước mặt Thiên Vũ một lần nữa. Đành… trút giận lên cái cây gần đó T__T 
“Này ! Cậu không thấy tội nghiệp cái cây hả ? Nó sắp trụi hết lá rồi kìa !” Vũ đã đứng sau Vi hồi nào mà Vi không hề hay biết, làm Vi giật thót cả mình 
“Kệ tớ ! Không liên quan tới cậu” 
“Cậu đang giận à ?” 
“Không có !” Vi cố ý quay mặt đi chỗ khác 
“Thôi mà ! Cho tớ xin lỗi đi ! Tớ hứa sẽ không trêu trọc cậu vậy nữa. Mình huề nhé” 
“Tại sao cậu lúc nào cũng xin lỗi trong khi cậu không có lỗi vậy ? Từ nhỏ tới giờ lúc nào cậu cũng thế !” Vi cáu gắt 
“Ơ… tớ…” Bất ngờ vì cậu hỏi của Vi, Thiên Vũ cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Quả thật Vũ không biết lí do vì sao Vi lại giận như vậy nhưng vì không muốn Vi không vui nên Vũ mới xin lỗi để Vi bớt giận, nào ngờ lại còn làm Vi tức giận hơn, haizzz… sao con gái phức tạp thế nhỉ ? 
Thấy bộ dạng lúng túng khó xử của Thiên Vũ, Vi chợt nhận ra hình như… mình đã ngang ngược một cách quá đáng rồi thì phải… 
Tỏ vẻ hối lỗi “Tớ… tớ xin lỗi” Vi lí nhí 
“Không cho !” 
Không tin vào câu mình vừa nghe, Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ 
“Tớ không cho lỗi của tớ đâu, cậu không cần xin nữa, tớ nhất định không cho cậu đâu” Câu nói của Thiên Vũ làm Vi phải bật cười 
“Giờ thì chịu cười rồi nha ! Vậy thì mình huề nhé !” Nắm bắt ngay thời cơ, Vũ liền cầu hòa 
“Ừm… tớ xin lỗi” 
“Đã nói là không cho mà sao cậu cứ xin hoài thế hả ? Tối nay đừng có lén lút mà trộm lỗi của tớ đó nha” Vũ làm vẻ mặt dí dỏm 
“Cái cậu này… thật là…” Vi lại phì cười, thế là hòa bình đã lập lại ^^ 
--------------------------------------- 
“Chà… đúng như Thiên Vũ đã quảng cáo nhỉ ? Tài nghệ của cháu quả thật không tệ đó Nhật Vi !” Cụ Ngạn cười móm mém 
“Dạ… bà quá khen rồi ! Cháu nấu ăn cũng tạm được thôi ạ !” 
“Bà nói đúng đó ! Em nấu ăn ngon như vậy nên từ nay em phải nấu cho anh nhiều một chút, đừng bắt anh nấu nữa đó nha !” Vũ nheo mắt nhìn Vi 
“Ơ ?” Vi hơi bất ngờ vì Thiên Vũ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, làm Vi cũng chẳng biết phản ứng như thế nào nhưng… quả thật cảm giác không tệ ^^ 
“Này ! Tuy bà ở vùng quê nhưng đừng tưởng bà không biết chuyện nhé. Thời đại này không còn chuyện vợ phải lo nấu nướng, giặt giũ cho chồng nữa đâu. Cả 2 phải chia sẻ với nhau để vợ bớt nặng nhọc chứ, bà nói đúng không Vi ?” 
“Dạ… đúng rồi đó bà” Vi mỉm cười khoái chí 
Thiên Vũ chỉ biết nhúng vai, 1 cái miệng làm sao mà cãi lại 2 cái miệng được chứ, đành chịu thua thôi. 
“À mà bà này ! Lát nữa tụi cháu sẽ ra suối bắt cá, chiều nay bà không cần chờ tụi cháu về ăn cơm đâu, tụi cháu về hơi trễ nha bà” 
“Được rồi ! Bà biết rồi, hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi ! Về trễ một chút cũng được !” cụ Ngạn vừa cười vừa nháy mắt với Thiên Vũ làm Thiên Vũ có chút ngượng ngùng 
---------------------------------------- 
“Này ! Sao lúc nãy tự nhiên cậu thay đổi cách xưng hô vậy ?” Vi không khỏi thắc mắc 
“Đương nhiên rồi ! Tụi mình là vợ chồng mà, xưng hô cậu-tớ không phải rất kì lạ sao ? Mất công bà lại thắc mắc nữa, cậu cũng phải thay đổi cách xưng hô trước mặt bà đó nha” 
“Ơ… không được đâu… tớ không quen…” Vi ngập ngừng 
“Nếu vậy thì cậu cứ đi giải thích cho bà hiểu đi nhé !” 
“Cái này… thôi được rồi… đổi thì đổi vậy !” Vi ỉu xìu 
“Thế mới ngoan chứ ! Cậu đi nhanh lên, sắp tới suối rồi đó” Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên khuôn mặt Vũ, sau đó biến mất rất nhanh, đủ để Vi không kịp nhận ra 
“Ừm !”

 CHAP 12 


“Tới rồi nè !” 
“Oaaaaa…. Đẹp thiệt đó ! Đứng từ xa nhìn đã rất đẹp rồi, giờ đến gần lại càng đẹp hơn, hùng vĩ quá đi mất !” Mắt Vi long lanh như được nhìn thấy đá quý 
“Này ! Cậu nhanh xuống đây đi, nước mát lắm !” Thiên Vũ đứng dưới suối vẫy tay gọi 
“Ừm tớ xuống liền, mà sao… cậu lại cởi áo ra vậy ?” Vi hơi ngượng ngùng 
“Xuống suối thì phải cởi áo ra chứ, lỡ như bị ướt mặc về sẽ bị cảm lạnh đấy. Cậu cũng nên cởi ra thì hơn !” Vũ cười gian 
“Hứ… cậu…cậu từ khi nào mà lại ăn nói nham nhở như vậy hả ? Với lại mình chỉ bắt cá thôi mà chứ đâu có tắm suối đâu, chỉ cần cẩn thận 1 chút là không bị ướt chứ gì !” 
“Để xem nhé !” Vũ nhúng vai 
“Giờ cậu chỉ tớ bắt cá đi !” Vi phấn khởi ra mặt 
“Ừm đơn giản lắm ! Chỉ cần cậu đứng yên bất động một lát sẽ có cá bơi đến gần cậu, đến lúc đó nhanh tay bắt lấy nó thôi, à mà nhớ quy tắc khúc xạ ánh sáng đấy nhá” 
“Tức là sao ?” Vi tròn mắt 
“Lúc trước cậu mua bằng tốt nghiệp phổ thông hay sao vậy ?” Vũ lại giở giọng trêu chọc 
“Ừm đúng rồi đó, lúc đó tớ với cậu cùng đi mua mà, cậu không nhớ sao ?” Vi cũng không chịu thua kém “Mà cậu nói nhanh đi ! Quy tắc khúc xạ ánh sáng tức là sao ?” 
“Tức là cậu thấy con cá dưới nước ở vị trí đó nhưng thật ra nó không phải ở vị trí đó mà ở một vị trí khác gần đó, do khúc xạ ánh sáng nên cậu tưởng nó đang ở vị trí đó nhưng thật ra nó không ở vị trí đó… cậu hiểu không ?” 
“Làm ơn nói tiếng Việt đi, cậu đang nói tiếng gì thế ? Tớ nghe chẳng hiểu gì cả ? Là cậu cố ý nói dài dòng như thế để cho tớ không hiểu đúng không ?” Vi lườm Vũ 
“Haha… không có nha ! Tớ đang cố giải thích cho cậu hiểu mà !” Nụ cười của Vũ rõ ràng đã thể hiện rõ mọi ý đồ 
“Hứ… còn làm bộ dạng ngây thơ với tớ nữa hả ? Rốt cuộc là cậu có muốn chỉ hay không đây, cậu có tin tớ cho cậu uống nước suối không hả ?” 
“Rồi ! Rồi ! Tớ chỉ liền đây, làm gì mà nóng thế ?” Vũ cười xòa “Nói một cách đơn giản là cậu chỉ cần bắt lấy con cá ở vị trí cách vị trí cậu thấy nó một chút là được rồi !” 
“Đơn giản vậy mà nãy giờ nói dài dòng chi cho hao hơi vậy ? Có cần uống nước suối thấm giọng không cưng ?” Vừa nói Vi vừa phát nước vào người Thiên Vũ rồi cười khằn khặc 
“Thôi ! Thôi ! Không đùa nữa ! Cậu bắt thử đi kìa !” 
“Ừm để tớ thử xem” Vi liếm môi… 
… 
“A a a… Tớ bắt được rồi này !” Vi reo lên “Ơ… nó vẫy mạnh quá…” 
“Cận thẩn !” Vũ cố gắng kéo Vi lại để không bị trợt ngã nhưng… quá muộn… Vũ chẳng những không giữ được Vi mà còn bị kéo ngã theo, giờ thì cả 2 đều ướt mem như chuột lột 
“Lúc nãy ai bảo cẩn thận để không bị ướt nhỉ ?” Vũ vừa kéo Vi đứng dậy vừa cằn nhằn 
“Hìì… cho tớ xin lỗi mà, tại lúc nãy bắt được cá vui quá nên tớ không chú ý…” Vi cười xòa tỏ vẻ hối lỗi 
“Haizzz… Giờ thì cậu mặc áo của tớ vào đi rồi mình về thôi !” 
“Ơ… không phải cậu nói muốn ở đây trễ một chút sao ?” 
“Ừm lúc đầu là thế nhưng giờ cậu ướt mem rồi ở lại đây cậu sẽ cảm lạnh mất !” 
“Tớ không sao ! Chỉ là ướt quần áo thôi, bất quá thì mình nhóm lửa để hông khô quần áo cũng được mà, tớ muốn ở lại đây ! Chút nữa mình hãy về, nhé ?” Vi nhìn Vũ cầu khẩn, thật ra thì là do Vi không muốn làm Vũ mất hứng thì đúng hơn. Rõ ràng là Vũ muốn ở lại đây đến tối để xem cái gì cơ mà ? Sao lại có thể về như thế được ? 
“Này… đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế chứ… tớ sẽ siêu lòng đấy…” 
“Đi mà ! Năn nỉ cậu đấy !” Vẫn ánh mắt long lanh như thế 
“Thôi được rồi ! Sợ cô quá đi tiểu thư à ! Giờ thì tiểu thư vào trong kia thay áo của em đi rồi em sẽ hông khô áo cho tiểu thư” 
“Tuân lệnh, em hầu ngoan của chị !” Vi nói xong thì chuồn lẹ, đề phòng bất trắc ^^ 
“Ơ… cái con bé này… “ 
Áo của cậu ấy đúng là ấm thật, lại có mùi thơm nữa chứ, là mùi của cậu ấy… A a a a… Mình vừa nói mùi của cậu ấy thơm sao ? Biến thái ! Đúng là biến thái thật mà ! Tỉnh lại đi Nhật Vi, mày đang lúng sâu quá rồi đó, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi…. >_ “Vi ! Cậu làm gì mà cứ gõ vào đầu mình thế ? Cậu bệnh à ?” Vũ nhìn Vi lo lắng 
“Ơ… đâu có… tớ vẫn bình thường mà… cậu đừng để ý… À mà cậu đang làm gì thế ?” Vi cố ý đánh trống lảng 
“Tớ sẽ cho cậu thưởng thức một món đặc biệt, chỉ có ở vùng quê như thế này mới có thôi đó nha, bảo đảm cậu sẽ ghiền cho mà xem” 
“Ủa ? Đó chỉ là cục đất sét thôi mà, ăn được thiệt hả ?” 
“Tất nhiên ăn được thì tớ mới dám cho cậu ăn chứ ! Cậu đang mang thai cục cưng của tớ, làm sao tớ dám cho cậu ăn bậy bạ được chứ !” 
-W a p H a c k . V n-
Câu nói của Vũ làm Vi đỏ cả mặt, nhưng cũng cảm thấy vui vui, hình như… mình cũng có một vị trí quan trọng nào đó… Á… lại ảo tưởng nữa rồi… không được… không được… phải trở về hiện thực thôi… Vi lắc lắc đầu 
Như chợt nhớ ra điều gì, Vi liền hỏi “Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, bà với cậu có quan hệ gì thế ? sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vậy ?” 
“Thật ra thì chẳng có quan hệ gì cả ! Do có lần tớ đi tình nguyện bị lạc đường, được bà giúp đỡ và cho ở nhờ một đêm. Bà nói bà ở đây chẳng có con cháu gì cả, chỉ có 1 một mình thôi nên sau lần đó, mỗi khi rảnh rỗi tớ đều đến thăm bà để bà bớt cô đơn. Dần dần, tớ xem bà như bà của mình vậy” 
“Thì ra là thế à ! Từ nhỏ tớ cũng chưa từng được thấy mặt bà, nhưng tớ nghĩ chắc bà của tớ cũng nhân hậu như bà vậy nhỉ ? Vậy tớ cũng sẽ xem bà như là bà của tớ luôn nhé !” 
“Đương nhiên rồi ngốc ạ !” Vũ xoa xoa đầu Vi “Xong rồi này ! Cậu ăn thử đi !” 
“Ăn được thiệt hả ?” Vi nhìn Vũ hoài nghi 
“Ừm cậu cứ thử đi” Vũ lại cười gian 
Tuy rằng nhìn có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, nhưng mà Vũ nói ăn được thì chắc là ăn được thôi, Vi đưa cục đất lên miệng định cắn thì Vũ đã ngăn lại 
“Này ! Cậu định ăn thiệt hả đồ ngốc !” 
“Ơ… thì cậu bảo…” 
“Làm ơn bớt tin người chút đi cô nương ! Phải như vậy thì mới ăn được nè !” Vừa nói Vũ vừa lấy tay tách lớp đất bên ngoài ra, để lộ con cá đã được nướng chín nóng hổi bên trong “Giờ thì ăn được rồi đó !” Vũ tươi cười 
“Cám ơn cậu !” Mùi của con cá thật hấp dẫn, làm Vi quên mất cả việc vừa bị Vũ lừa lúc nãy “Ngon thiệt đó ! Thịt của nó ngọt ơi là ngọt, giống như có ướp đường vậy” 
“Ướp đường cũng không ngọt được vậy đâu, đây là bí kiếp gia truyền đó” Vũ tự hào 
Vi cũng mỉm cười, không ngờ Vũ lại có nhiều tài lẻ như thế… hic... làm sao đây... tớ lại thích cậu nhiều hơn một chút nữa rồi >_ “À mà lúc nãy cậu nói cậu muốn xem gì vào buổi tối thế ?” 
“Cứ chờ đi sẽ biết, sắp xuất hiện rồi đấy !” Vũ cười bí hiểm 
15 phút sau… 
“Chúng tới rồi kìa, cậu nhìn xung quanh xem !” 
“Woaaaa… đẹp… đẹp quá !” Trước mắt Vi là cả một đàn đom đóm hàng trăm con đang thấp sáng rực rỡ một vùng không gian rộng lớn xung quanh 2 người, tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, làm Vi nổi cả da gà vì xúc động 
“Hôm nay cậu làm tớ bất ngờ hơi bị nhiều lần đấy !” Vi nhìn Vũ cười hạnh phúc 
“Chỉ cần cậu vui là tốt rồi” Nhìn nụ cười của Vi, Vũ bỗng nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc đến kỳ lạ, nó làm tim Vũ đập mạnh hơn, lỗ tai cũng hơi nóng nóng nữa, nhưng mà nói chung là Vũ không ghét cảm giác này 
Mình… thật sự rất hạnh phúc… được Thiên Vũ quan tâm, chăm sóc như vậy mình còn đòi hỏi gì nữa nhỉ ? Có cậu ấy bên cạnh như lúc này đã là quá đủ rồi, từ nay mình nhất định sẽ không lãng phí những giây phút được ở bên cạnh cậu ấy một lần nào nữa… bởi vậy… ông trời ơi… xin hãy cho thời gian trôi qua chậm thật chậm để con được tận hưởng những giây phút này lâu hơn một chút nhé… con hứa từ nay sẽ trân trọng những gì đang có và sẽ không trốn tránh nữa… nhất định con sẽ không trốn tránh nữa… nhất định… 
“Vi này ! Cậu có thấy….” Vi đã dựa vào vai Vũ ngủ tự lúc nào, Vũ mỉm cười “Chắc hôm nay cậu mệt quá rồi nhỉ ? Ngủ ngon nhé, mèo con !” 
Nhìn Vi lúc đang ngủ say... cảm giác thật bình yên, khiến người ta chỉ muốn nâng niu, che chở… Bất giác… Vũ cúi xuống hôn lên trán Vi… một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để phát huy tác dụng của nó… 
Sau nụ hôn ấy, Vũ cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào lan tỏa, khiến Vũ tham lam hơn, muốn nhiều hơn… Lại một lần nữa, Vũ cúi xuống nhưng lần này không phải là hôn lên trán nữa mà là một nụ hôn thật dịu dàng lên làn môi mềm mại, đáng yêu của Vi. Nụ hôn khiến Vũ như muốn tan chảy, Vũ thấy người mình nóng hơn, Vũ muốn ôm Vi vào lòng thật chặt để cảm nhận hơi ấm của Vi đang truyền sang mình. 
Nhưng rồi…. lương tâm và lý trí của Vũ không cho phép mình làm điều đó. Vũ sực tỉnh… mình… mình đang làm cái gì thế này ? Không phải mình không thích phụ nữ sao ? Vậy… vậy mình vừa làm gì với Vi vậy nè trời ? Mình đúng là điên thật rồi ! Không phải… không phải… nhất định là do khung cảnh hôm nay quá lãng mạn nên mình mới phát sinh những hành động kỳ lạ như thế ! Đúng vậy ! Nhất định là thế rồi ! Được rồi, ngày mai mình sẽ trở lại bình thường và sẽ không bao giờ đưa cậu ấy đến những nơi như vậy nữa ! Ừm... cứ quyết định vậy đi ! (Tác giả: Hic… tội nghiệp Vi quá đi mất >_<) 


Duck hunt