“Anh uống cái này đi !” Vi ngồi xuống cạnh Vũ, mắt vẫn không ngừng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh, tỏ vẻ vô cùng lo lắng...
Tuy nhiên lúc này, Vũ đã có thể sự bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Vi trấn an “Anh không sao thật mà ! Em đừng lo lắng nữa !”
“Xin lỗi anh !” Vi vẫn lập đi lập lại câu nói đó từ nãy đến giờ
“Đừng xin lỗi anh nữa, anh không có nhiều lỗi như thế để cho em đâu” Giờ phút này mà Vũ vẫn còn đùa được… nhưng quả thật câu nói đùa của anh khiến cho không khí trở nên bớt căng thẳng… may mà Vũ đã trở lại như cũ, Vi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào…
“Em đã đưa số tiền đó cho bà ấy rồi chứ ?” Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng Vũ liền hỏi
Vi lắc đầu “Vẫn chưa… em định mai hẹn gặp bà ấy để đưa…”
“Vậy thì tốt rồi ! Em không cần phải đưa cho bà ấy số tiền đó. Con người bà ta không đơn giản bỏ qua như thế đâu, số tiền đó chỉ là tạm thời thôi. Khi nào hết chắc chắn bà ta sẽ lại tìm chúng ta nữa, được một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai”
“Vậy mình phải làm sao đây ?” Vi lo lắng
“Mai em không cần phải đi… anh sẽ đi… anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với bà ấy… chúng ta không việc gì phải chịu trách nhiệm với bà ấy cả…”
“Nhưng mà… hay là để em đi với anh…” Làm sao Vi có thể để Vũ một mình đi gặp người đàn bà đó được chứ, lúc nãy vừa nghe nhắc tới bà ấy thôi mà Vũ đã đờ người như thế rồi…
“Không được… em đang mang thai… cứ ở nhà chờ anh…” nhận thấy sự lo lắng trong mắt Vi, Vũ nắm chặt tay cô, khẳng định một cách cứng rắn “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em đừng lo, anh sẽ không để bất kì ai có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta cả. Hãy tin anh !”
Đôi mắt Vũ đã nói cho Vi biết cô cần phải tin anh… Chưa bao giờ Vi thấy Vũ mạnh mẽ như thế. Anh quả thật đã thay đổi… không… ngay từ khi anh cầm tay cô trước mặt mẹ và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời cô thì cô biết anh đã thay đổi… Thiên Vũ bây giờ đã là người đàn ông cứng cõi, luôn che chở và bảo vệ cho cô, là con người người đáng tin cậy để cô có thể dựa vào… Không còn là một Thiên Vũ lúc nào cũng trốn tránh sự thật và luôn rúc vào vào vỏ ốc của mình để tự vệ như ngày xưa nữa… Vũ quả thật đã không cần cô bảo vệ nữa rồi…
Vi âu yếm nhìn Vũ “Em đương nhiên là tin tưởng anh rồi, ông xã !”
----------------------------
“Đây là số tiền cho bà !”
“Haha… con đùa với ta đây à ? Con nha đầu kia xem ra chuyển lời ta không đầy đủ nhỉ ?” bà Kiều cười nhạt khi nhìn thấy số tiền Vũ để trên bàn
Vẫn không thay đổi sắc mặt, Vũ bình thản “Bà nên cảm thấy may mắn vì còn nhận được số tiền này, lý ra là bà không nhận được đồng nào cả… Bà nghĩ bà có quyền đòi hỏi à ?”
“Con nói thế làm mẹ buồn lắm đó con yêu à. Con không nghĩ đến công sức mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn sao ?” Người đàn bà vẫn trơ tráo không biết xấu hổ
“Nếu nghĩ đến công sức của bà thì có lẽ số tiền này cũng còn quá nhiều đấy ! Còn nếu bà muốn thì tôi vẫn có thể nuôi bà theo cái cách mà bà đã nuôi tôi trong suốt 15 năm qua, vậy bà sẽ hài lòng hơn chứ ?” Vũ nói đầy vẻ chế nhạo khiến cho bà Kiều phải tức điên lên, không còn giữ bình tĩnh được nữa…
“Được ! Cậu giỏi lắm ! Tạm thời tôi sẽ giữ số tiền này, nhưng không có chuyện tôi sẽ để yên đâu. Tôi sẽ còn quay lại, đừng nghĩ đến việc trốn tránh, nếu cần ta sẽ đến công ty tìm con, con trai à” nở nụ cười nham hiểm, bà Kiều định đứng dậy bỏ đi, trong bụng đinh ninh là đã hù dọa được Vũ nhưng đã sự điềm tĩnh của Vũ làm cho bà ta phải khựng lại…
“Haha… bà cứ việc… bà nên nhớ tôi không còn là một đứa trẻ… đừng dùng trò cũ rích đó nữa… tôi vẫn có thể làm những trò tương tự như vậy đối với bà… đến lúc đó không biết ai sẽ là người chịu thiệt hơn nhỉ ? Tốt nhất là bà nên nghĩ đến địa vị của bà lúc này” Những lời nói như thế này, Vũ quả thật không nghĩ là mình có thể nói… nhưng đối với hạng người như bà ta thì cần phải dùng cách tương tự để đối phó… Đó là lý do Vũ không muốn Vi có mặt ở đây, anh không muốn cô phải nghe những lời này…
“Cậu… đang hâm dọa tôi đấy à ?” Quá bất ngờ trước thái độ của Vũ, không ngờ thằng con yếu đuối khi xưa lại thay đổi đến như vậy… không có sự phòng bị trước… bà Kiều chỉ có thể buông một câu chẳng có chút tác động gì đến Vũ rồi bỏ đi trong sự bực tức…
“Được ! Để xem cậu làm được gì !”
---------------------------------
“Sao bà ta lại vào bệnh viện nhỉ ?”
Sau khi bà Kiều bỏ đi, Vũ quyết định theo sau để xem trong mấy năm qua bà ta đã sống như thế nào… dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Vũ…
Nhìn thấy vẻ mặt thất thiểu của bà Kiều khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vũ thấy có gì đó kì lạ… vẻ mặt này Vũ chưa thấy bao giờ… ngay cả khi bà ta chơi bài thua sạch tiền cũng không thấy bà ta có vẻ mặt như thế… lẽ nào…
Vừa đi theo bà Kiều… vừa suy nghĩ miên man… Vũ giật mình nhận ra có một chiếc xe tải đang vồ tới về phía bà Kiều… người tài xế đang buồn ngủ hay sao mà có vẻ như không nhìn thấy có người đang băng qua đường phía trước nên không hề có ý định giảm tốc độ… còn bà Kiều thì cứ như người mất hồn cũng không hề để ý thấy chiếc xe đang vồ tới…
“Cận thận !” Không kịp suy nghĩ, Vũ chỉ biết mình cần phải lao thật nhanh về phía trước để cứ lấy người người bà trước mặt
-------------------------------
“Xoảng !”
Chiếc đĩa trong tay Vi bỗng nhiên rớt xuống vỡ tan tành… Vi cảm thấy có linh cảm không lành… cảm giác bất an… tim Vi đập liên hồi “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ ?”
Bỗng tiếng điện thoại vang lên làm Vi giật thót cả mình
“Alo…”
“Xin hỏi cô phải vợ của ông Trịnh Thiên Vũ không ạ ?”
“Đúng vậy ! Là tôi !” nỗi bất an trong Vi đang ngày càng lớn dần…
“Chúng tôi gọi từ bệnh viện Y…”
-----------------------------
Vi lao như bay đến bệnh viện…
Khi tới nơi thì Vũ đang ở trong phòng phẩu thuật… còn người đàn bà vừa được anh cứu thì đang ngồi thất thần trên băng ghế đối diện, vẻ mặt sợ hãi, tay không ngừng run…
Vi nhào tới… siết chặt vai bà ta lay mạnh “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao… tại sao Vũ lại bị như vậy ? Bà đã làm gì anh ấy ? Nếu anh ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ không tha cho bà đâu ?” Nước mắt giàn giụa, Vi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình… cô căm ghét người đàn bà này… tại sao mọi chuyện liên quan đến bà ta đều không được tốt đẹp như thế ? Tại sao ba ta nhất quyết không chịu buông tha cho Vũ kia chứ ? Tại sao ?
“Là nó… nó đã nhào ra cứu tôi… tôi không muốn thế… tại sao nó lại làm như thế chứ ? Không phải nó rất ghét tôi sao ? Tại sao lại đi hi sinh mạng sống để cứu một bà già sắp chết như tôi ? Sao nó lại khờ như thế ?” Giọng nói lạc đi vì xúc động, bà Kiều gục mặt xuống 2 bàn tay… nhớ lại cảnh tượng tai nạn lúc nãy mà không ngừng run sợ…
“Bà nói sao ? Là Vũ đã cứu bà ?” Thì ra tình máu mủ lại sâu đậm đối với Vũ như thế, cho dù người đàn bà này đã gây cho anh không biết bao nhiêu đau khổ. Thế mà cuối cùng anh vẫn cứu bà ấy...
Vi muốn trách Vũ lắm chứ, tại sao hành động mà không chịu nghĩ đến mẹ con cô. Lỡ như… Vũ xảy ra chuyện gì thì cô biết tính sao đây ?
Thế nhưng… cô biết mình rằng mình không có lý do gì để trách anh cả… nếu là cô… trong trường hợp đó cô cũng làm như thế… làm sao có thể chứng kiến cảnh người thân của mình gặp chuyện mà lại khoanh tay đứng nhìn được kia chứ ?
Nhưng… sao bà ấy lại nói là mình sắp chết ?
“Lúc nãy bà nói bà sắp chết là sao ?” lúc này Vi đã lấy lại được bình tĩnh
“Tôi… đang bị ung thư giai đoạn cuối… bác sĩ nói đã không thể cứu chữa được nữa rồi”
“Vậy bà cần tiền là để…” Vi bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng
“Đúng vậy… tôi vốn định ra nước ngoài chữa trị… nhưng dù như vậy cũng vô ích… đã không còn cách nào chữa trị nữa rồi… ung thư đã chuyển sang thời kì cuối... đây chắc chắn là quả báo… con người tôi luôn sống ích kỉ nên giờ mới bị báo ứng như thế… đáng lẽ tôi là người nằm trong kia mới đúng…” một sự bế tắc hiện lên trong đáy mắt pha lẫn cả sự hối hận, bà Kiều đau khổ tự dày vò…
Đúng lúc đó… một ý tá từ phòng phẩu thuật bước ra, vẻ mặt căng thẳng “Chúng tôi cần truyền máu cho bệnh nhân nhưng ngân hàng máu của chúng tôi không đủ cung cấp. Xin hỏi có người thân nào của bệnh nhân có khả năng truyền máu không ạ ?”
Vi muốn được làm chuyện đó… thế nhưng Vi và Vũ lại không cùng nhóm máu nên không thể truyền được… giờ chỉ còn có một người có thể giúp được Vũ… ánh mắt Vi hướng về phía bà Kiều…
Cùng lúc đó, bà Kiều cũng tự nguyện lên tiếng “Tôi là mẹ nó ! Tôi có thể truyền máu cho nó”
“Vâng ! Vậy mời bà theo tôi”
Cuối cùng bà Kiều cũng đã có cơ hội làm một việc tốt cho Vũ để có thể bù đắp một phần nào đó lỗi lầm đã gây ra, bà cũng thấy nhẹ lòng đôi chút… nhưng đến khi Vũ chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bà vẫn không thể tha thứ cho mình…
Lại 4 tiếng đồng hồ nữa trôi qua… cuối cùng ánh đèn phía trên cánh cửa phòng phẩu thuật cũng đã vụt tắt… lần này là một vị bác sĩ bước ra, Vi liền chạy đến nắm lấy tay áo của bác sĩ, vẻ mặt mong đợi…
“Bác sĩ ! Tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ ?”
“Chúng tôi đã làm những gì có thể… còn lại thì phải tùy vào ý chí sống của chồng cô… nếu trong 24h nữa cậu ấy không tỉnh lại thì chúng tôi cũng hết cách… xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lý”
-------------------------------
“Anh à, đã 23 tiếng trôi qua rồi đấy, sao anh cứ ngủ hoài thế ? Con và em chờ anh lâu lắm rồi, anh thức để nói chuyện với con đi… con đã biết đạp rồi đấy… nó đang biểu tình để được ra ngoài gặp anh đây này… mau tỉnh lại đi anh… anh không thể bỏ mẹ con em như thế được…” Vi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút hơi ấm nào của Vũ…
Vi bật khóc… cứ độc thoại trong không gian của 2 người nhưng chỉ mình cô còn đang “thức”. Vũ đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để cô một mình gặm nhấm nỗi đau của sự cô đơn…
…
Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua…
Bàn tay anh vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn… Tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một… Từ nãy đến giờ Vi không ngừng lẩm bẩm bên tai Vũ nhưng điều cô muốn nói với anh… thế nhưng vẫn không hề nhận được một dấu hiệu đáp trả nào từ anh cả…
Nước mắt cứ chảy dài trên má, muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra… Vi chỉ có thể nấc lên từng tiếng…
Bỗng nhiên… âm thanh đều đều của nhịp tim bỗng trở nên bất ổn… Vi hoảng sợ, lập tức chạy đi tìm bác sĩ… trong lòng không ngừng cầu nguyện mong cho điều cô lo sợ sẽ không xảy ra…
Phòng bệnh của Vũ đang im ắng bỗng trở nên ồn ào một cách đáng sợ… nhưng Vi chẳng còn nghe được gì cả… tai cô như ù đi… chỉ còn nghe thấy âm thanh kéo dài chói tay từ chiếc máy đo nhịp tim… cô như chết đứng tại chỗ...
Như vậy nghĩa là sao ? anh vẫn còn sống mà, đúng không ? Tim anh vẫn còn đập mà, đúng không ? Chắc chắn là do máy đo nhịp tim đã hỏng rồi… chắc chắn là như thế…
Vi không thể tin được những gì mình đã thấy… đã nghe… cho đến khi vị bác sĩ cứu chữa cho Vũ đi đến nói với Vi rằng cô nên đến nhìn mặt chồng mình lần cuối… Vũ đã không cách nào tỉnh lại nữa rồi…
Sao lại như thế được ? Vũ đã hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con Vi kia mà… sao anh có thể nuốt lời một cách trắng trợn như thế này được… tinh thần trở lên bấn loạn… Vi nhào đến bên Vũ… tay liên tục đấm thình thịch vào ngực anh… không ngừng gào khóc…
Cả không gian như lắng xuống… đến ngay cả việc thở cũng trở nên hết sức khó khăn…
----------------------------
(bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn, chúc bạn online vui vẻ)
3 tháng sau…
“Mẹ ! Mẹ thấy trong người thế nào ? Có khá hơn không ?” Vi nhìn bà Kiều với vẻ trìu mến, từ sau sự việc đó, ân oán giữa 2 người dường như không còn nữa. Bà Kiều chỉ còn có thể sống được 3 tháng. Mỗi ngày Vi đều thay Vũ vào bệnh viện chăm nom bà, giúp bà có thể trải qua những ngày tháng bình yên cho đến cuối đời…
“Mẹ không sao mà ! Đã bảo con đừng đến, bụng mang dạ chửa thế này… lại còn sắp đến ngày sinh nở nữa chứ…” bà Kiều tỏ vẻ lo lắng
Trong khi Vi xoa bụng, cười hì hì “Bác sĩ nói con còn 1 tuần nữa mới sinh mà… mẹ đừng lo… không sao đâu…”
“Được rồi… vậy giờ con về nghỉ đi… cũng trễ rồi…”
“Dạ… vậy con về nha mẹ… mai con lại đến” Vi đứng dạy chào tạm biệt bà Kiều rồi ra về
Trên đường về, Vi thấy trời đã bắt đầu chuyển mưa. Không khéo lại không kịp về nhà… hay mình đi đường tắt về nhà nhỉ ? Nhưng có điều đường tắt lại hơi vắng… có nên đi không nhỉ ? Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng Vi cũng quyết định chọn đường tắt… giờ mà mắc mưa thì phiền phức lắm…
Đúng là vắng thiệt… không một bóng người… khiến Vi cảm thấy hơi sợ sợ… bước chân càng lúc càng nhanh… mưa đang từ từ nhỏ giọt…
Bỗng nhiên… Vi thấy bụng mình đau nhói… nhưng lần này không giống những lần trước khi bị em bé đạp… cơn đau thắt bụng này khiến Vi không thể bước nổi nữa… Vi khụy xuống… ôm chặt bụng và sợ hãi vô cùng…
Sao lại thế này ? Con ơi, bác sĩ nói 1 tuần nữa con mới ra kia mà… sao giờ con lại đòi ra trong lúc này chứ ? Con đừng làm mẹ sợ mà…
Cơn đau ngày càng dữ dội… Vi lục tìm điện thoại… định bấm gọi cấp cứu… nhưng thậm chí cô còn không nhớ cả cách gọi… trong đầu cô chỉ còn lưu có mỗi một số điện thoại… nhưng cô biết… giờ đây có gọi vào số này thì cũng chẳng được ích lợi gì… trời đã bắt đầu mưa nặng hạt… tay cô lại ngày càng run… đánh rơi cả điện thoại xuống đất…
Cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi… cơn đau dày vò thân xác khiến não cô như ngừng hoạt động… cô không thể suy nghĩ được gì nữa cả… phải làm sao đây ? Thiên Vũ ! Em phải làm sao đây cứu con chúng ta đây hở anh ?
Thật may sao… ngay chính lúc đó… có người đi ngang nhìn thấy… họ vội giúp Vi gọi cấp cứu và đưa ngay đến một bệnh viện nhỏ gần đó…
---------------------------
“Cô Nhật Vi… cô hãy hít thở sâu vào… hãy bình tĩnh… chúng tôi sẽ giúp cô đưa em bé ra… cô hãy dùng sức gặng thật mạnh đi…”
Vi cố dùng hết sức làm theo những gì bác sĩ chỉ dẫn nhưng vẫn không được… vẫn không thể đẩy em bé ra… Vi lại cố hết sức lần nữa… lại thất bại… cô thấy người mình mệt lã… không còn chút sức lực nào nữa…
“Không được rồi thưa bác sĩ… cô ấy đã bị đuối sức… không cách nào dùng sức đẩy em bé ra được nữa… chúng ta phải dùng dụng cụ để giúp cô ấy hút em bé ra…” cô y tá vội vàng thông báo cho bác sĩ khi nhìn thấy biểu hiện của Vi
“Nhưng thiết bị đó đó đến tuần sau bệnh viện chúng ta mới được trang bị…” vị bác sĩ chau mày, mồ hôi đổ ướt cả trán
“Nếu vậy thì mình phải chuyển cô ấy lên bệnh viện lớn hả bác sĩ ?”
“Điều này rất nguy hiểm… cô ấy đã vỡ nước ối khá lâu rồi… nếu giờ còn chuyển lên bệnh viện lớn e rằng… sẽ không giữ được đứa bé…”
Trong lúc mơ màng, Vi nghe được cuộc hội thoại của vị bác sĩ và cô y tá, liền hoảng hốt nắm lấy tay vị bác sĩ kia cầu khẩn “Không… bác sĩ… làm ơn… hãy giữ lại con tôi… tôi không thể mất đứa con này được… làm ơn…” Nước mắt cô chảy không ngừng, tỏ vẻ đau khổ tận cùng khiến cho vị bác sĩ vô cùng khó xử…
"Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả tính mạng cô cũng không giữ được..."
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng… một cô y tá khác đột nhiên đẩy cửa bước vào… vẻ mặt hớt hải… “Thưa bác sĩ… đã liên lạc được với người thân của cô ấy… tôi đã nói sơ qua tình hình của cô ấy hiện giờ và người này yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với cô ấy có được không ạ ?”
“Được… chuyển điện thoại cho sản phụ ngay…”
Áp tay vào điện thoại… đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp, vô cùng quen thuộc khiến cho nỗi sợ hãi trong Vi bỗng chốc tan biến…
“Em không sao chứ ? Em hãy bình tĩnh lại… anh biết em sẽ làm được mà… cố lên một lần nữa em nhé… em và con nhất định sẽ vượt qua… giờ hãy hít thở sâu vào và thử lại một lần nữa nào… “
“Ừm… em sẽ cố…” Vi cảm thấy như mình vừa tiếp thêm niềm tin và sức mạnh…
“Anh luôn ở bên em mà… đừng sợ em nhé…”
Một lần nữa, Vi lại cố gắng hết sức để có thể đưa tiểu bảo bối của mình ra ngoài… lần này… không chỉ có mỗi sức mạnh của bản thân cô mà còn có cả sức mạnh niềm tin của Vũ…
Một lần… rồi lại một lần nữa… Cuối cùng… cô cũng đã nghe thấy được tiếng khóc oe oe của sinh linh nhỏ bé kia… đó quả một sự kì diệu… một niềm hạnh phúc vô bờ bến không gì có thể so sánh được… đây chính là kết tinh tình yêu của Vi và Vũ… và giờ nó đang cất tiếng khóc chào đời…
“Anh biết em sẽ làm được mà… giỏi lắm vợ yêu…”
Vi mỉm cười mãn nguyện và tại một nơi khác, Vũ cũng đang mỉm cười như thế…
--------------------------------
-W a p H a c k . V n-
CHAP CUỐI (PHẦN 2)
Trở lại thời điểm 3 tháng trước… ^^
“Đây là đâu nhỉ ?” Vũ đang ngồi trước một dòng sông tuyệt đẹp, xung quanh là cánh đồng hoa cỏ xanh biếc, rộng lớn trải dài đến tận đường chân trời…
Phía bên kia sông Vũ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc nhưng Vũ chẳng thể nào nhớ ra nổi đó là ai… chỉ biết quen thuộc lắm… Vũ muốn bước sang đó… bước đến gần để xem đó là ai…
Vừa nhấc chân bước lên chiếc cầu bắt ngang sông… Vũ bỗng cảm thấy bước chân mình vô cùng nặng nề… cứ như có ai đang cố níu lại… bước đi vô cùng khó khăn… Nhưng Vũ rất muốn đi về phía người kia… anh có cảm giác người ấy rất quan trọng với mình… là người anh luôn mong mỏi được gặp… vì thế Vũ nhất định phải đi qua đó…
Cố lê những bước chân nặng nề… Vũ nghe thấy tiếng kêu khóc văng vẳng bên tai khiến tim Vũ đau nhói … người đó đang cầu xin Vũ quay lại… một giọng nói rất quen thuộc… thế nhưng anh vẫn không nghĩ ra được người đó là ai cả… sao lại kì lạ thế nhỉ ? Vũ tự gõ gõ vào đầu mình để cố nhớ lại…
Bỗng nhiên… người đàn ông kia quay mặt lại, nhìn về phía Vũ, nở nụ cười ấm áp như ánh ban mai… cảm giác ấm áp này khiến Vũ nhận ra người đó… người mà ngay cả khuôn mặt Vũ cũng không nhớ nổi nhưng cảm giác ấm áp thân thuộc này thì Vũ không bao giờ quên…
“Ba ! Là ba sao ?” chân Vũ bất chợt bước đi trong vô thức…
Khi chuẩn bị chạm vào ranh giới của phía bên kia sông thì giọng nói quen thuộc lúc nãy lại vang lên lần nữa khiến cho Vũ khựng lại… lần này giọng nói ấy lại càng kêu khóc thảm thiết hơn… ngực Vũ lại đau… đau hơn lần trước cả trăm ngàn lần… anh nhắm mắt lại, cố chịu đựng, chờ cho cơn đau qua đi… Thế nhưng khi vừa nhắm mắt thì hình ảnh một người con gái chợt hiện lên… đó là người con gái đã kéo anh ra khỏi bóng tối lần trước… nhưng lần này cô ấy không cười rạng rỡ như thế nữa… cô ấy đang khóc… Vi của anh đang khóc…
Cuối cùng Vũ cũng đã nhớ ra mọi chuyện… anh không thể đi tiếp được nữa… vì nếu đi tiếp anh sẽ vĩnh viễn xa Vi… mãi mãi sẽ không thể gặp lại cô lần nữa… Không ! Anh không muốn như thế… anh cần phải quay lại… Vi đang rất cần anh… anh phải quay trở lại ngay trước khi quá muộn…
“Xin lỗi ba ! Con không thể bỏ cô ấy lại được… cô ấy cần con hơn…” nói rồi Vũ quay lưng bước nhanh về phía ngược lại…
Người đàn ông nhìn bóng dáng Vũ quay đi, nở nụ cười hài lòng “Cố sống thật tốt nhé con trai” Vũ nghe thấy một giọng nói ấm áp đã nói với anh như thế…
-----------------------------------
Thời điểm đó cũng chính là lúc ý thức của Vũ quay về với thực tại… Vũ thấy người mình đau kinh khủng không tài nào nhúc nhích nổi… phải cố gắng lắm Vũ mới có thể cử động được các ngón tay…
“Bác… bác sĩ… tim bệnh nhân đã đập bình thường trở lại… và… cũng đã có dấu hiện tỉnh lại…” cô y tá mừng rỡ reo lên khi phát hiện ngón tay của Vũ và máy đo nhịp tim đã có phản ứng trở lại
Mọi người trong căn phòng đều không thể tin vào mắt mình… Đây quả thật là một kì tích…
------------------------------------
Sau khi tỉnh dậy, Vũ phục hồi rất nhanh…. Chỉ trong vòng 2 tháng Vũ đã có thể xuất viện và đi làm bình thường trở lại…
Trong thời gian đó, Vi lúc nào cũng ở bên cạnh Vũ, không một phút nào rời xa… cô sợ… sợ khi cô rời mắt khỏi anh, anh lại gặp chuyện… nên cô lúc nào cũng quấn lấy anh, ngay cả đến khi anh đi làm, cô thậm chí còn muốn đi theo anh đến cả công ty… thật là phải chào thua cái cô nàng trẻ con này… Vũ bật cười thầm nghĩ, dịu dàng ôm Vi vào lòng
“Đừng vậy mà em, anh còn phải đi làm… nếu không thì lấy tiền đâu để nuôi em và con chứ ? Ngoan… ở nhà chờ anh đi… xong việc anh lại về ngay”
“Em biết thế… nhưng em vẫn thấy sợ… lỡ như anh không trở lại…” Vi chưa nói hết câu đã bị ngón tay của Vũ chặn lại, không cho nói tiếp
“Đừng có trù xui anh chứ, bà xã… anh gặp đại nạn mà vẫn không sao thì nhất định anh sẽ sống rất thọ… em không phải lo gì cả… em mà còn như vậy nữa là anh giận đấy !”
“Ừm… vậy anh đi rồi mau về với mẹ con em nhé…” nghe Vũ nói cũng có lý nên Vi thấy an tâm phần nào… nhưng vẻ mặt vẫn là không muốn Vũ đi…
“Vậy mới ngoan chứ !” Vũ mỉm cười hài lòng “Vậy anh đi nhé, vợ yêu !” Nói rồi Vũ quay lưng đi về phía cửa, nhưng chưa được 30 giây thì anh đã quay trở lại…
“Sao thế ? Anh quên gì à ?” Vi ngạc nhiên hỏi
“Ừm… anh quên một thứ quan trọng…” Vũ đi đến, kéo tay Vi khiến cho khuôn mặt cô áp sát vào mặt mình và đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, làm cho đầu óc cô trở nên mê mẩn…
Vẫn còn luyến tiếc… nhưng cuối cùng Vũ cũng chịu buông Vi ra, nở nụ cười ranh mãnh “Chiều nay khi anh về chúng ta lại tiếp tục nhé !”
Câu nói của Vũ khiến Vi đỏ bừng cả mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng rõ ràng anh biết rằng khi anh nói thế sẽ khiến cô xấu hổ chết được, thế mà anh vẫn nói… “Anh thật xấu xa…” Vi vùi mặt vào ngực anh nũng nịu…
Như chợt nhớ đến… cô đẩy anh ra và gấp gáp nói “Anh mau đi làm đi… sắp trễ rồi đấy… ngày đầu tiên đi làm lại mà đi trễ coi chừng bị sếp la đó… anh mau đi đi !” vừa nói Vi vừa đẩy Vũ đi về phía cửa…
“Được rồi ! Được rồi ! Anh đi đây, nhớ lời hứa với anh đấy nhá bà xã !” Vũ còn cố ý ngoái lại trêu chọc
“Hứ… để xem biểu hiện của anh đã…”
Đáp lại câu nói của Vi là nụ cười vô cùng tự tin như thể nói rằng “Em cứ chờ xem nhé”
------------------------------