Chap 40 : Ngày bạn bè.
............
Mấy ngày sau , bệnh tình của mẹ đã bắt đầu thuyên giảm . Mẹ ăn được nhiều hơn , nói cũng nhiều hơn … Tuy nhiên , mỗi khi đêm xuống mẹ đều rên rỉ kêu khó ở rồi lại bắt Cheer phải ngồi dậy xoa bóp , mát xa theo đúng hướng dẫn của mẹ . Lúc đó , nó chỉ cảm thấy vô cùng khó xử khi tất thảy mọi người trong phòng đều bị mất giấc bởi giọng điệu “ đại tướng quân “ của mẹ Cheer .
Nhìn thấy mẹ khỏe lại , nó rất vui , nhưng trong tình huống này thì cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười .
…..
Mẹ ở viện tính đến hôm nay đã là ngày thứ năm , sáng sớm bác sĩ trưởng khoa có qua phòng bệnh dặn dò Cheer phải đưa mẹ đi dạo để tránh cơ thể bị trì trệ , vậy là ngay buổi chiều hôm đó , sau khi ngủ trưa dậy , Cheer cùng Chan liền dìu mẹ nhẹ nhàng từng bước đi dạo trong bệnh viện .
Nhìn một cặp trai gái dìu bà già tóc bạc phơ , khuôn mặt tiều tụy vẫn ánh lên nụ cười le lói trông thật giống đôi vợ chồng trẻ đang dìu mẹ của mình . Nhưng lúc lướt qua hai cô y tá , họ lại vô tình hỏi nhỏ .
- Bà cụ đã đỡ rồi đấy ạ ?
Cheer gật đầu vẻ hoan hỉ , nhưng câu nói tiếp theo lại khiến mặt nó tối sầm cả lại .
- Bà cụ có hai đứa cháu ngoan ghê !
Nghe xong câu này thì chắc “ bà cụ “ còn đau hơn lúc mổ …
………….
Chiều tối , trước khi đi làm , Cheer lại nhận được một tin sét đánh từ hội bạn , ba bốn đứa kéo nhau chạy tới bệnh viện đưa tập đề cương cho nó và bắt con bé phải ôn lại trong một thời gian siêu ngắn với lý do nó đã trượt thẳng cẳng môn cuối cùng của kỳ thi chất lượng… Nếu tuần sau mà không đạt trong kỳ thi lại này thì nó sẽ không có đủ điều kiện để được thi tốt nghiệp …
Đầu óc chao đảo… những ký ức về ngày thi môn chất lượng cuối cùng bỗng chốc hiện về ào ạt như một thước phim quay ngược … Ôm đầu tuyệt vọng , nó lại càng hoảng loạn hơn khi mẹ vẫn còn đang nằm trong viện và không biết phải làm cách nào để có thể lấy lại kiến thức trong một thời gian ngắn đến thế để kịp đi thi .
Mặc cho Cheer hoảng loạn , Chan vẫn bình thản như không … giật phắt tập đề cương trong tay con bé , hắn bĩu môi cười khẩy .
- Dễ thế này mà cũng để bị đánh trượt á ? Trình độ … lùn thế ?
Đang ngồi thu lu một góc , con bé lại ngẩng phắt khuôn mặt tối sầm của mình lên , hằn học hướng ánh mắt hình viên đạn xiên lên nhìn hắn .
- Chỉ giỏi nói mồm , dễ thì làm thử coi !!!
- Ơi xời ! Chuyện nó lại quá nhỏ luôn ! Đưa giấy bút đây …
Nói rồi , hắn liền cầm lấy cây bút rồi chăm chú đưa đề cương lên đọc , ngồi hí hoáy viết lách trông có vẻ vô cùng tập trung . Cứ tưởng Chan đang làm trò , nhưng không ngờ khi cầm bài giải của Chan so sánh với kết quả trong đề cương thì gần như đúng hết … Choáng ! Cheer lập tức đưa ánh mắt ngưỡng mộ long lanh lên nhìn hắn , giọng điệu thay đổi hẳn …
- Sư phụuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu !!!
……………………..
Kể từ ngày hôm đó , đêm nào đi làm về hai đứa cũng đều thức đêm ngồi lăn lóc trên chiếc giường trong góc phòng , hí hoáy làm đề cương . Không rõ là do vì ngồi cạnh Chan nên nó có hứng học hay là do cô giáo không biết giảng bài mà con bé thấy cách giảng giải của Chan dễ hiểu hơn hẳn . Cuối cùng một tuần sau đó , kết quả của kỳ thi lại đã khiến Cheer không phải thất vọng … nhưng kèm theo đó , nó cũng phải chấp nhận thực hiện một giao kèo với Chan sau tất cả những gì mà hắn đã giúp đỡ .
…………………………..
Kỳ thi lại kết thúc cũng đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ tết của đám học sinh cấp 3 đã bắt đầu . Sáng 29 tết , Ben , Cheery và Hummie quyết định rủ nhau sang nhà Mita , cố gắng dùng tất cả mánh khóe của mình hòng dựng Mita dậy … nhưng vô ích !
Cù chân – vô ích !
Sờ ti – cũng vô ích !
Cưỡng hôn – càng tốt luôn !
Bật nhạc Bigbang – mặc kệ !
…….
Chỉ còn một cách cuối …
“Ring đình đồng … Rình đình đồng … Ring đinh đinh đinh đinh đình đồng … Rình đình đồng đinh đinh đinh đinh đinh … “
Nhạc của Shinee vừa vang lên , chân Mita bỗng dưng lắc lư theo điệu nhạc như lên đồng , rồi đến đoạn cao trào , nó bật hẳn dậy , mắt vẫn nhắm nghiền nhưng đầu lại lắc lư trông như một con lật đật . Ba đứa đang thở phào mừng phấn khởi thì đúng lúc chuyển bài , Mita lại đột ngột ngả ngược người về phía sau , ngủ gục như thể chưa từng dậy …
- Không thể hiểu nổi ! Làm thế nào bây giờ ??? – Ben gắt lên sau một hồi vật vã .
- Không biết ! Kéo nó dậy ! – Cheer gắt.
- Nhưng mà nặng lắm ! Khéo nó kéo mình nằm theo ý … - Hummie thỏ thẻ.
- Ừ cũng đúng … vụ này căng phết nhờ …
Ba đứa con gái đang ngồi phân vân trầm ngâm nghĩ cách đánh địch thì đột nhiên thấy một cái bóng lướt qua vào phòng vệ sinh … Giật bắn cả mình , phải ba giây sau mấy đứa mới kịp hoàn hồn khi nghe giọng Mita vọng ra từ đó .
- Chờ tí nhé ! Để tôi “ xùy “ phát đã !
……………….
Chờ cho Mita “ xùy “ xong , mấy đứa lại phải hộ tống nó đi mua đồ ăn sáng … Hết mua bánh ngọt , bánh kem rồi lại đến nước dừa tráng miệng , mỗi thức ở một nơi … Cái Cheer chỉ biết ngậm ngùi trong tức tối :” Thế này bảo sao tao không thể có vợ gầy … “ …
- Này ! Ăn không ?
- Không thích ăn cái này … Ăn cái này dễ béo lắm ! – Cheer chau mày nói .
- Cái gì cơ ? – Nhắc đến vấn đề nhạy cảm , Mita lại trợn mắt lên giận dỗi .
- À không … chồng nói nhầm ! Là chồng không thích ăn cái này ! Hihi !!!
- Eo ôi tao đói lắmmmmmm !!!! Sang đây để nhìn nó ăn như thế này à !!! – Ben gào lên rồi ngửa mình nằm phịch ra giường giãy dụa .
- Có mì trong tủ lạnh đấy ! Trưa nay ăn spaghetti đi ! – Đặt cốc nước dừa xuống , Mita thản nhiên nói .
- Ừ được đấy ! Duyệt luôn !!! – Nhắc đến thức ăn , hai khóe miệng Cheer lại nhếch lên rộng ngoác ra đến tận mang tai .
- Ăn xong mỗi đứa để lại 50k nhé ... – Mita lạnh lùng nói tiếp.
- Gì cơ ?? – Nụ cười trên môi Cheer đột ngột đông cứng .
…………………………
- Chồng thái hành nhé !
- Không ! Chồng sợ mùi hành lắm !
- Thế chồng thái cà chua đi .
- Ok !
- Ben , mày băm thịt nhé !
- Ừ được rồi .
- Hummie , bà xào ngô nhé !
- Ơ… thế bà làm gì ???
- Tôi làm bếp trưởng !!!
- Không thể chịu được !!!
………..
30 phút sau , món spaghetti “ tình bạn “ đã được hoàn tất , bốn đứa lại hì hục múc mì ra đĩa rồi tự mình thưởng thức .
Ăn uống no say , Mita lại rủ mấy đứa lên phòng ngủ trưa , Hummie xin phép về trước , trước khi về nó còn không quên móc trong ví ra 50 nghìn và đặt trên bàn làm cả ba đứa ngớ người … rồi lăn ra mà cười đau khổ .
- Có đứa cần phải được học lại cách đùa !!!
- Tại vợ cả đấy Mita ạ !!!
………………..
Lên phòng , còn chưa kịp ổn định chỗ ngủ , Mita đã hớn hở khoe với Ben và Cheery tập phim truyền hình thực tế của nhóm nhạc thần tượng mà nó siêu hâm mộ “ Shinee – Hello baby !” . Vầng , đó là bộ phim mà cho dù Cheer có phải xem đi xem lại đến 10 lần thì cả 10 lần cũng phải cười giống y như nhau … Một nỗi đau vô cùng khó tả !!!
Nhắc đến vấn đề nhức nhối , Cheer lại trùm kín người trong chăn , tuyệt đối không chịu thò đầu ra .
- Xem rồi ! Phim đấy tao xem rồi !!!
- Xem bao giờ ???!!!
- Mấy lần trước sang lần nào mày chả bắt tao xem ???
- Nhưng đây là tập mới !
- Mới cũng xem rồi ! – Cheer cãi cùn .
- Thế kể nội dung ra xem nào !!! – Mita phủ đầu .
Cheer hết cãi cùn …
Cả tuần qua đã phải lao lực vất vả , đến lúc này nó chỉ mong muốn có một điều ước nhỏ nhoi là được ngủ thật ngon thôi … thế mà… tiếng cười khúc khích… tiếng đập đùi ầm ĩ của hai con giặc cái khiến Cheer không tài nào ngủ nổi . Bực mình , nó đành bật phắt dậy , tiến đến cái máy tính xem hai đứa đang coi cái khỉ gì… rồi cuối cùng … chính mình cũng bị cuốn vào cái chương trình thực tế của hàn quốc ấy từ lúc nào không biết .
- Uồi ! Anh Minho đáng yêu quá !!!!
- Ha ha ha ! Nhưng mà em bé thích anh Key hơn !!!
- Jonghyun của vợ mới kute cơ ! Huhu !!!
- Á á á !!! Đẹp traiiiiiii !!!
- Nhảy đẹp quá !!! Oa oa oa !!!
Đây là chứng bệnh thường thấy ở fan cuồng , nếu các bạn cũng là fan cuồng thì mong rằng hãy thông cảm cho chúng tôi khi đọc được những dòng này !
………………
Vốn là sang để ngủ , vậy mà mãi đến ba giờ chiều mấy đứa nó mới nhai xong hết đống video clip của mấy anh Shinee . Lúc này Mita mới bắt đầu buồn ngủ thì Cheer lại giở trò đòi quay clip dìm hàng … Thế là một cuộc cách mạng điên rồ được khởi nghĩa . Chúng nó bắt đầu hóa trang cho nhau , hết bổ ngôi giữa rồi lại đeo kính dâm , trông không khác gì mấy con hâm rồi lại bắt đầu …
- Chúng mình phải nghĩ ra một cái nghệ danh chồng ạ …
- Nick chồng là CheeryChip , còn vợ là Mita Superman … Thế thì …
- Michael Chip được không ? Nghe hơi tây luônnnn !!!
- Ờ ! Được ! Michael Chip , em gái của Michael Jackson ! Duyệt luôn !
- Thu bài gì đây ?
- Như ngày xưa em đến đi !
- Ok bây beeee !!!
Và … action !!!
- Ây zâu ! Oát sớpppppp !!! Michael Chip comeback in the new song ! Zia Zia !!! – Cheer mở đầu .
- Yes ! Âu cây !! Yi Yiiii !!! – Mita hát bè chuyên nghiệp .
“ Hòa trong cơn gió đông … băng qua thời gian an an an an … nờ u ớ …. ( Hây ! hây ! Hây! hây ! ) … Từng đôi chân lãng du lê trên đường khuyaaaaaaa … ( Yeah ! ) … Hạt mưa rơi lung linh … như hạt ngọc đêm thâu ! Bao giấc mơ tannnn… thành sương hoaaaaa ( sương hoaaaaa … Yeahhhh !!! ) … Để giờ đây chơi vơi… bóng hình …một loài hoa tháng năm ắmmmmmm ( Yes … zia … zía !!! ) Chỉ anh với mỗi anh cô đơn lạnh giá… á … há ! Mình anh với nỗi đau khi em lìa xaaaa ( Ok! ) .Một mình anh cô đơn đếm từng giọt sao rơi …xa khuất trong anh ngày mình đứng đó bên nhau đôi tay em yếu mềm đợi chờ mưa rơi xuống trôi miên man mắt aiiii ( yeahhhhh’’’ ) người về đây có thấy gió bay trên môi không ( tao méo thấy đấy làm sao ? ) người về đây chắc có gió hong mi em khô …chẳng thà làm một chút hương thơm nhẹ bay trên tóc em cho ngày thêm ngoan… gọi bờ môi này khao khát ( Moahhh !!! ) … nắng có thấy nhớ hương đôi môi em …và làn gió có luyến tiếc ngày vội vã sẽ trôi qua mau … đợi chờ anh với anh giữa trờiiiiii…giờ lại thấy cơn mưa rơi trong anh nhạt nhòaaaaaaa.... “
Thu xong mv thảm họa Kpop 2010 , hai đứa lại hồi hộp mở ra để nghe lại rồi ôm bụng cười vì độ chất ! Xong đâu đấy vẫn quyết định post lên forum rap mà chúng nó hay chơi để gom gạch xây tổ ấm .
……
Tối hôm đó , ba đứa con gái lại cùng nhau đi ăn kem , rồi đi café , lúc từ quán café ven hồ Hồ Đắc Di lượn ra đến cầu Long Biên ăn ngô nướng , Mita lại tranh thủ mở máy ra check-in “ Mita và Mai Cheery đang thưởng NGUYỆT ( Nguyệt là tên phụ mẫu của Hummie ) tại cầu Long Biên “ thì tự dưng không tìm thấy tên nó . Sau mấy lần bị hack facebook một cách vô cớ , Cheery bắt đầu phát hoảng … Hay là lại mất facebook rồi …
- Hu hu ! Biết ngay mà ! Lần nào tao lượn qua cái hồ đấy thì y như rằng về nhà là mất facebook ! Không thể hiểu nổi ! – Con bé mếu máo .
- Hay là cái hồ ý nó ghét mày !
- Ừ ! Có khi thế lắm ! Về phải lập facebook mới rồi viết một bài tiêu đề “ Lời nguyền Hồ Đắc Di “ mới được ! – Trong lúc sốt sắng , nó vẫn còn có tâm trạng đùa khiến Mita cứ tưởng rằng con bé không lo thật.
Mà thôi cũng mặc , dù sao thì cũng chỉ là cái mạng ảo . Mất hay còn thì cũng có quan trọng gì đâu ! Cần thiết thì lập cái mới ! Cheer đành tặc lưỡi tự an ủi mình vậy rồi lại ôm lấy cái bụng thật bự vừa tròn kín vòng tay của Mita , ngả đầu vào tấm lưng mềm và rộng ấy , ngủ thiếp đi … Trong giấc mơ , nó còn mơ thấy hình ảnh của một người con trai hiện lên thế vào chỗ của Mita hiện giờ …
Gần về đến nhà , vì ngủ say quá mà tay cái Cheer lại vô tình buông thõng xuống làm Mita phải cất tiếng nhắc nhở .
- Ôm em đi … - Mita lải nhải .
- I can’t… - Nó cũng thều thào .
- Ôm em đi …
- Damn… ! – Cheer bắt nhịp theo bài hát .
- Mày có ôm tao không thì bảo ! Lạnh sắp chết rồi đây này !!! – Mita đột ngột quay lại quát khiến cho Cheer giật bắn cả mình , tan luôn cả giấc ngủ !
- Yeah… âu cây … đây thì ôm …
Nói rồi , nó lại vòng vòng tay nhỏ nhắn của mình luồn qua bụng Mita , sưởi ấm cho bà vợ yêu quý của mình . Nhưng bỗng dưng Mita lại nhớ ra trời đang mưa , thế là nó liền quay ngoắt lại hỏi .
- Này ! Chồng có đánh phấn không đấy ?
- Không ! Sao hỏi thế ?
- Thề đi ! Nói dối là chết với vợ !
- Thề … - Nghệt mặt ra một hồi vì không hiểu sao tự dưng Mita lại lo lắng cho mình như thế … chẳng nhẽ nó sợ nếu Cheer đánh phấn thì sẽ bị nước mưa làm lem hết mặt sao … Nhưng , sự thật thì lại thường mất lòng …
- Tí tao về tao kiểm tra áo mà dính phấn thì mày chết với tao !!!
- Oh Shitttttttttt !!!
…………
10 giờ đêm , trở về nhà , lúc này Cheer mới phát hiện nó đã bỏ quên mất vài tin nhắn ở trong điện thoại từ lúc nào .
“ Em đã về chưa ? “
“ Trời lạnh lắm ! Buổi tối ra đường phải ăn mặc cẩn thận vào nhé ! “
“ Đừng sợ béo ! Cứ mặc vài cái quần tất vào nếu em vẫn thích mặc với short ! “
“ Hãy giữ lời hứa đấy ! Ngày mai của em là dành cho anh ! “
Đọc xong tin nhắn của Chan , Cheer chỉ nhắn lại một tin vỏn vẹn :” Ừ biết rồi ! Ngủ ngon nhé ! “ … rồi nó lại khẽ tủm tỉm cười và cất máy đi … chìm sâu vào một giấc ngủ thật ngọt ngào mà con bé đã mong ngóng suốt bấy lâu nay .
Chap 41 : 30 Tết là Valentine
( Viết về một đêm 30 của 2 năm về trước – tức là khi Cheer học lớp 12 )
……………
30 Tết – là một ngày thật đáng mong đợi . Nói là cả ngày nhưng Cheer chỉ hồi hộp chờ đợi đến buổi tối . Váy áo đầu tóc đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ tối hôm trước .
10giờ tối , Chan sang đón Cheer . Mặc cho hắn nài nỉ thì con bé vẫn bắt hắn phải đợi ở phía ngoài đường lớn , cách nhà nó một đoạn không xa nhưng phải đủ cho hàng xóm không thể nhìn thấy mà bàn tán .
“ Anh đến rồi nhé ! Em ra đi ! “
Make up xong xuôi từ 8h mà nó cứ ngồi thấp thỏm mãi , đợi được đến lúc chuông điện thoại rung lên thì cũng đủ làm con bé phải giật bắn cả mình .
“ Ừm ! Tôi biết rồi , đợi 5 phút ! “
Nhắn được xong một tin mà tim nó như rụng ra khỏi lồng ngực … Chẳng hiểu sao hôm nay lại thấy run đến thế !
Lóc cóc chạy trên đôi guốc 12 phân ra đến điểm hẹn , con bé vẫn ngó quanh , nhìn dòng người lấp loáng phóng vút đi trong những ánh đèn đường rực rỡ giữa đêm 30 , giương đôi mắt cận như mù của nó căng lên hết cỡ mà vẫn không sao nhìn thấy hắn .
Bỗng …
“ A ! Kia rồi ! “
Hướng ánh mắt về phía tấm lưng dài và rộng đang ngồi cong người trên con xe quen thuộc của Chan , Cheer thầm tủm tỉm miệng cười rồi nhí nhảnh nhảy phắt lên chiếc xe đó .
Người đàn ông lạ giật bắn mình quay lại … Hướng ánh mắt kì cục nhìn nó như thể một con thiểu năng rồi mặt cứ đần ra , mắt không buồn chớp …
“ A… thôi chết nhầm ! “ – Cheer vội vàng nhảy tót xuống , rồi cúi đầu xin lỗi rối rít trong trạng thái ngượng không thể tả . Và còn ê chề hơn là khi nó phát hiện ra Chan đứng đằng xa đã quan sát được tất cả . Nhìn hắn ôm bụng cười đến cong người mà Cheer chỉ muốn kể cho Chan ngay “ Sự tích chiếc guốc bay “ !
-Yà !!! Im … im ngay ! Cười cái gì mà cười ! – Vác khuôn mặt đỏ lựng rúm ró nhạy đến cạnh hắn , nó cong môi lên bắt Chan phải ngậm miệng lại .
-Buồn cười phải cười ! Cấm mà được à !
-Chả có nhẽ lại không !
-Không cười là buồn đấy !
-Buồn thì tè đi … - Cheer cau mày lý sự .
…………..
Ngồi sau xe hắn , nhìn vào tấm lưng thật dài và rộng , Cheer bỗng mỉm cười tủm tỉm khi một ý nghĩ không được trong sáng bỗng lướt qua đầu nó … Vầng ! Đầu con bé này vốn chả bao giờ trong sáng .
Vừa đi vừa buôn dưa lê với nhau đã được nửa chặng đường , mặc dù chờ đợi mãi mà Cheer vẫn không chủ động ôm mình , Chan đành muối mặt gồng mình đánh ý .
-Em có lạnh không ?
Tự dưng Chan hỏi câu này , Cheer thừa hiểu rằng hắn đang mong đợi cái gì …
Thật muốn buông vài câu chế giễu cho đỡ buồn cười , nhưng thay vào đó con bé lại tỉnh bơ đáp lại .
-Không ! Mặc ấm như này còn lạnh gì nữa .
…
Dừng lại 2 phút cho câu trả lời không thể ngờ của Cheer , Chan khẽ nuốt ực chỗ nước miếng trong cổ họng xuống rồi lại lấy gan nói tiếp .
-Vậy ôm anh đi !
-Ô hay ! Tôi có lạnh đâu mà phải ôm anh ? – Cheer tròn mắt lên ngạc nhiên hỏi . Không thể ngờ Chan lại có lúc trơ đến thế .
-Nhưng mà anh lạnh !!! – Hắn gào lên trong tức tối .
-Anh lạnh thì mặc xác anh !!! – Cheer cũng gân cổ lên quát lại không kém cạnh .
-Chó ghẻ đầu này mày có ôm tao không ! Tao bảo tao lạnh cơ mà !!!
-Méo ôm ! Làm gì nhau !
-À được ! Lại thích lệch sóng !!!
Nói rồi , hắn liền đột ngột tóm tay con bé từ phía sau . Nắm rất nhanh và mạnh khiến Cheer giật mình không kịp rút lại , rồi đặt cái phắt lên bụng mình . Mặc cho Cheer cố gắng giãy giụa thì hắn vẫn giữ chắc không buông , khóe mắt nheo lên cười đến nỗi không thể thấy giang sơn tổ quốc . Chỉ khổ thân cái Cheer , ngồi đằng sau mà tay bị kéo phắt lên phía trước , lồng ngực đang áp sát vào lưng thằng Chan bỗng rung lên thình thịch . Căng thẳng không sao thở nổi !!!
…………….
Mới 9 rưỡi 10 giờ mà ngoài hồ đã rất đông , kể từ lúc “ đó “ cho đến hiện tại thì Chan vẫn nắm chặt lấy tay Cheer , thản nhiên kéo đi phăng phăng như thể sợ buông ra là con bé sẽ chạy ngay tức khắc .
-Yà Yà ! Đi chậm thôi ! Mỏi chân quá ! – Thấy Cheer buông giọng gắt gỏng , Chan lại đột ngột dừng lại , ngoái đầu về phía sau thì đã thấy mặt con bé sưng lên như bánh phồng tôm rán cháy .
Một chút xấu hổ len lói lên khuôn mặt ửng hồng ấy , nghĩ gì đó , hắn lại lặng lẽ ngồi xuống , cong lưng lên tỏ ý muốn cõng cái Cheer .
Vẫn tròn mắt nhìn , Cheer gần như thất kinh khi hiểu Chan muốn mình làm gì .
-Không được đâu ! Đường đông người lắm !
-Đông thì mới phải cõng ! Để em chen chúc như thế anh không yên tâm !
Lúc quay đầu lại nói với Cheer câu này , nhìn vào ánh mắt hắn , nó thấy chúng ánh lên những tia cương nghị vô cùng trách nhiệm .
“ Wow… thì ra cũng có lúc trông Chan phong độ như thế này ! “. Cheer thầm nghĩ trong đầu như vậy rồi lại rụt rè nhảy phắt lên lưng hắn . Một cái xốc mạnh để chỉnh lại đội hình khiến Cheer giật bắn cả mình .
-Làm cái gì đấy ! – Vừa nói , nó vừa đấm thùm thụp vào lưng hắn .
-Ngồi sát vào thì em mất cái gì à mà cứ phải ngửa ra đằng sau như thế ? Thằng nào nó mà túm tóc giật cho một cái thì ngã cả hai đấy ! – Chan đùa .
-Làm gì có chuyện ! Nó chưa muốn chết sớm đâu ! Hi hi ! Chan cũng thế ! Chan nhỉ ! – Vừa nói , nó vừa vòng tay lên ôm gọn lấy cổ hắn rồi cười nhăn nhở khiến thằng Chan vừa bực vừa buồn cười . Bất giác nhận ra hành động vô cùng ấm áp của cái Cheer lại làm hắn đỏ lựng cả hai má .
Long nhong đưa cái Cheer đi qua một chặng đường dài , ngắm nhìn những thước màu lấp loáng của ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt hồ gợn lên theo từng lớp sóng đánh dập dìu mơ hồ tuyệt đẹp . Đêm 30 năm nay thời tiết hơi âm u , chẳng hiểu sao cận giờ bắn pháo hoa rồi trời lại đột ngột đổ mưa , mà Cheer thì vô cùng căm ghét mưa , thế là nó liền nhăn mặt đòi nhảy phắt xuống .
-Sao thế ? – Chan ngạc nhiên hỏi .
-Mưa rồi ! Tìm chỗ nào trú đi !
-Ừm ! – Nói rồi , hắn liền lập tức nắm lấy tay con bé , Cheer cũng tự thấy hành động ấy không-còn-là-kì-cục nữa nên nó cũng ngoan ngoãn chạy theo Chan tìm chỗ trú mưa .
Lúc bàn tay mình được nằm gọn trong bàn tay Chan , lóc cóc chạy theo từ phía sau , nhìn khuôn mặt tất bật lo lắng của hắn , Cheer lại khẽ mỉm cười hạnh phúc … chẳng có nhẽ hắn lại thích mình nhiều như vậy ?!
Nắm tay một người con trai …
Cùng đi với nhau dưới mưa …
Trên con đường trải dài hoa chào Tết …
Giữa đêm 30 …
Tất cả những khoảnh khắc này … đối với Cheer mà nói … thì đều là lần đầu tiên ở cái tuổi 18 … Rất đáng nhớ ! Và nó sẽ nhớ thật lâu . Cho dù sau này nếu không thể cùng nhau như thế này nữa… thì con bé cũng chắc rằng nó sẽ chẳng mau quên đâu …
“ Đứng đây được rồi ! “
Hai đứa nó dừng lại trước một shop thời trang gần đài phun nước , trước khi những tiếng bắn pháo chuẩn bị nổ lên ầm ĩ .
1 … 2 …3 … BÙM BÙM BÙMMMMMMMMM !!!!!!
Giật bắn cả mình khi nhìn từng chùm pháo đang rơi trên nền trời màu xanh xám xịt , sáng lấp lánh đẩy lùi mọi sự u ám được tạo bởi cơn mưa . Những ánh hào quang được thắp lên bởi muôn hình thù kì lạ thu hút tất thảy sự chú ý của mọi người . Những ánh mắt long lanh đang rung lên vì hồi hộp trong khoảnh khắc giao mùa … Những tiếng “ Happy new year “ cùng “ Happy Valentine “ vang lên ầm ĩ … khiến cả hai đứa giật bắn cả mình .
-Valentine ??? – Chan buột mồm ngạc nhiên hỏi .
-Hôm nay là Valentine à ??? – Che quay sang đáp lại lời Chan trong sự thất kinh không kém .
-Chúng mày đúng là hai con gà . 30 Tết năm nay cũng là Valentine nên mới đặc biệt như thế … Vậy mà cũng không biết à ? – Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên giữa đám đông khiến cả hai đều quay ngoắt lại nhìn .
-Yon ??? Mày làm gì ở đây !
-Tất nhiên là tao đi xem pháo hoa ? Mày hỏi kiểu bị ngu à ?
-Ơ Hummie … bà đi cùng ai đấy ?
-Tất nhiên là cùng tôi … cái bà này … bà cũng bị ngu nốt !
-Ô cái thằng này ! Mày muốn ngày mai lên kênh 14 giật tít “ đôi thanh niên trẻ xảy ra án mạng trong đêm 30 à ! “ – Chan lừ mắt vừa đùa… vừa thầm nhắc nhở .
………………….
15phút sau , căn vừa chuẩn giờ pháo hoa bắn xong , hai cặp nam nữ liền hướng ánh mắt tỏ ý hiểu ngầm nhìn nhau , rồi ra hiệu … “ Chạy !!! “ …
Chỉ một giây sau , mấy đám thanh niên xếp hàng sau đó cũng ùn ùn chạy theo , họ nối đuôi nhau xếp thành một con tàu hỏa , bám chắc vào vai hoặc áo nhau rồi tha hồ ủn đẩy chỉ mong thoát khỏi cơn nhốn nháo này .
Khoảnh khắc khi pháo hoa vừa bắn xong , người người đều kéo nhau thoát khỏi cơn bạo loạn quả thực là phút giây kinh khủng nhất của đêm 30 .
Lúc đám người phía sau liên tục thúc mạnh vào lưng , chỉ hòng len lên phía trước , vô tình lại khiến Chan đứng đằng sau áp sát vào lưng Cheer , vòng tay hắn bất ngờ ôm lên phía trước , cẩn thận bảo vệ nó khỏi những cánh tay ác ý của đám con trai lạ mặt ở phía xung quanh . Nhưng lúc này thì Cheer thật sự không còn để ý gì hết , tất cả sự hồi hộp đang bao quanh lấy nó chỉ nằm gọn trong vòng tay của người con trai đang áp sát lấy lưng mình . Nhịp tim bỗng chốc đập mạnh , huyết áp cũng tăng cao , khuôn mặt tái nhợt kể từ lúc gặp mưa nay đã đỏ hồng lên , nóng hừng hực như thể đang lên cơn sốt … Cheer không nói gì cả , sợ rằng nói ra bất cứ điều gì cũng là … nói hớ …
Thế nên nó cứ yên lặng như thế , để mặc cho Chan bảo vệ mình như thế …
Bởi con bé cũng thích cảm giác này …
Cảm giác được bao bọc …
Cảm giác tất cả các mao mạch thần kinh đang run lên một cách khó tả …
Cảm giác như nhịp tim mình nhạy cảm hơn bao giờ hết …
Cảm giác rất muốn … rất muốn 365 ngày … ngày nào cũng có thể ấm áp như thế này !
-Này ! Tôi ngủ trước nhé ! – Gục đầu vào lưng Chan , Cheer nói nhỏ khi đang ngồi sau xe hắn .
-Ừm ! Em ngủ đi . Khi nào đến nơi anh sẽ gọi . – Chan dịu dàng trả lời .
-Ok . Biết nhà Mita chưa đấy ?
-Ơ… sao lại sang nhà Mita ? Không về thẳng nhà luôn à ? – Hắn ngạc nhiên hỏi .
-Ừm ! Anh cũng sang luôn nhé ! – Cheer tủm tỉm cười .
-Thật à ? – Hắn lại ngạc nhiên hỏi .
-Ừ !
(Bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
-Thật đấy à ? – Hắn càng ngạc nhiên hỏi .
-Hỏi nhiều thế ? – Cheer gằn giọng , Chan cũng im re .
…. Rồi cứ thế , nó lặng lẽ chìm vào giấc ngủ …
Bàn tay nhỏ bé lại một lần nữa được cánh tay mạnh mẽ ấy dịu dàng nắm lấy , đút vào trong túi áo trước của mình , ủ ấm , thật chặt !
Dụi đầu vào bờ vai ấm áp của Chan , bờ mi Cheer khẽ hé mở , đủ để nhìn thấy tay mình đang nằm gọn trong tay hắn … Bảo sao ấm áp thế !
Nó lại mỉm cười , cười tủm tỉm vì thật là hạnh phúc …
“ Cứ nắm tay em mãi nhé ! Đừng bao giờ buông ra … “
Chap 42 : Thác loạn tại nhà Mita !
-----------
Chìm sâu vào trong giấc ngủ thật là ngắn …
Ngủ ngồi , đấy cũng là một sở thích kì quặc của con bé … nhưng thích thì vẫn là thích … vậy nên khi giọng Chan vang lên phá tan tầng giấc mơ ngọt ngào của con bé … nó cũng có đôi phần khó chịu .
- Đến rồi đấy à ? Sao nhanh thế ! – Cheer nhăn mặt nói bằng giọng ngái ngủ khiến Chan khẽ phì cười .
- Không thích à ? Hay lại lượn thêm vòng nữa ?
- Điên !!!
………..
- Mitaaaa ! Mita àaaaaa !!! – Đứng đợi Mita ở phía ngoài cửa lớn , Cheer phải gân cổ lên hét mấy lần thì mới thấy … nó xuất hiện từ phía xa .
- Ôi zồi ôi ! Sao mà sang sớm thế ?
- Đi đâu mà để tôi chờ thế này !!! – Cheer nhăn mặt hỏi .
- Vợ cũng vừa đi xem pháo hoa về nhà .
- Ừ nhở …
- Ơ… sao thằng này lại có mặt ở đây ? – Bất giác lướt qua nhìn Channie , Mita giật bắn cả mình kinh ngạc .
- Hi hi … - Cheer chỉ biết mím môi cười ngượng ngập .
………………..
Lúc này đã là gần 1 giờ đêm , bụng đứa nào cũng sôi lên sùng sục . Nghe tiếng réo ùng ục kéo nhau dội lên từ dạ dày nghe như một bản beatbox sôi động mà Mita đành phải méo mặt lôi hết đồ cúng của mẹ nó vừa mới làm chiều nay ra chiêu đãi các bạn .
- Oa… mẹ Mita nấu ngon ghê ! – Thằng Yon ngấu nghiến .
- Đúng là thuốc độc ! Ăn cái này vào bảo sao không bao giờ … - Ngồi gặm đùi gà trong sung sướng khiến Cheer lại lỡ buột mồm …
- Cái gì cơ ? – Còn chưa để cho Cheer có cơ hội nói hết lời , Mita đã vội quắc mắt lên chặn họng .
Biết rằng mình vừa vô tình đụng vào lòng tự ái cao vời vợi của Mita , nên Cheer đành nhoẻn miệng vờ cười nhăn nhở cho qua chuyện .
…….
Ăn uống xong xuôi , mấy đứa lại kéo nhau lên phòng riêng của cái Mita đập phá . Căn phòng vốn đã bừa bộn nay lại càng trở nên hoang tàn .
- Thằng kia ! Mày vừa đụng vào cái gì đấy ? – Thấy Yon vô tình rút một quyển sách trên kệ giá xinh đẹp của mình xuống , Mita vội gào lên tức tối khiến hắn giật bắn cả mình .
- Gì … tôi đang định xem sách … - Yon lạnh người đáp lại .
- Đặt vào chỗ cũ mau !
Nghe lệnh Mita , Yon liền lủi thủi đặt vào chỗ cũ , nhưng sách còn chưa chạm giá , Mita đã vội vàng gào lên thêm một lần nữa .
- Không phải chỗ đấy ! Lấy ra chỗ nào thì đặt lại cho đúng vào ! – Con bé hậm hực .
- Đùa nhau à ! Giá sách để bừa bộn thế này biết rút ra chỗ nào mà cất ! Mà… chắc gì bà đã nhớ mà làm trò !
- Sao không nhớ ! Bừa thì cũng phải bừa theo kiểu của Mita ! – Con bé hùng hồn tuyên bố khiến cả lũ méo cả mặt . Từ từ đặt hết đồ đạc vừa nghịch ngợm trong phòng của nó xuống .
Đánh mắt lướt một vòng xung quanh phòng , rồi Mita lại khẽ chau mày đằng hắng .
- Sai ! Sai hết cả rồi ! Cái bọn ăn hại này !
- Xư mày chứ ! Chỉ giỏi nói mồm ! Ngon thì xếp lại xem nào ! – Ben chau mày quát .
- Xùy ! Thách con này á ? Tao xếp được mày mất gì ?
- … - Đứng trước thái độ vô cùng nghiêm trọng của cái Mita , Ben lại khẽ uốt ực chỗ nước miếng đang vướng nơi cổ họng xuống rồi giả vờ ngượng ngập – Mất cái quý giá nhất của đời tao …
Thằng Ben vừa nói xong , cả phòng đều ôm họng mà nôn mửa .
- Của tao còn quý hơn mày !!! – Nói rồi , nó lại giật từng món đồ trong tay của mọi người rồi xếp y chang vào bãi bừa bộn như lúc trước …
Chỉ trong nháy mắt , đâu lại vào đấy , bừa đúng kiểu của Mita … Chứng kiến được cảnh này , không còn một ai dám động vào đồ của con bé nữa , nhất định thà đứng chứ không dám ngồi , kẻo lại mất công phải đi xếp ghế .
Đang hí hoáy ngồi xem clip trong lúc mọi người chuẩn bị mở xới đan quạt , Mita lại dán mắt vào màn hình , chăm chú xem một cái gì đó rồi thỉnh thoảng lại bật cười như nắc nẻ khiến cả bọn dần dần chuyển hết sự chú ý về phía nó .
- Ha ha ha ! Chồng ơi xem này ! Trông chồng như thầy bói ý ! Chất quá đi là chất !
Đang căng óc ra phân tích ván bài mới , bỗng nghe thấy tiếng của Mita , Cheery liền khẽ giật mình quay ngoắt người lại . Thậm chí nó còn hoảng hồn hơn khi phát hiện tất cả mọi người trong phòng đều đã dí sát mặt vào màn hình …
“ Ôi không ! “ – Một tiếng thét bỗng nhiên vang lên trong đầu nó .
- Ôi zồi ôiiiiiiiiiii ! Con Cheerrrrrrrr !!! Mày bị điên à ! Ha ha ha !!! – Thằng Ben ôm bụng cười vật vã .
- Hôm nay bà đã uống thuốc an thần chưa đấy ? – Yon nhíu mày quay sang hỏi đểu .
Trước cái nhìn vô cùng thương hại của mọi người , Cheer chỉ còn biết quay sang Chan cầu cứu , nhưng đáp lại nó chỉ là sự thất vọng tràn trề của một người con trai đang cố quay mặt đi lẩn tránh .
- Xin lỗi ! Hôm nay anh không đói !!!
- AAAAAAAAAAAAAA !!!! Chúng mày có thôi ngay đi không ! Huhuhuhuhuhu ! Cái Mita kia kìa ! Sao chúng mày không cười nó mà cứ cười vào mặt tao thế !!! – Cheer ôm mặt khóc tức tưởi .
- Vì trong clip này đâu có quay mặt vợ ! Ô hô hô !!!
Cả lũ đang cười trong sung sướng , bỗng nhiên , màn hình tắt cái phụt , kéo theo đó là một màu đen kịt đột ngột bao trùm lấy căn phòng , khiến nụ cười trên môi mấy đứa lập tức tắt ngấm .
Yon ôm chầm lấy Hummie đang ở gần đấy , còn Chan thì nhanh chóng dò tìm lấy tay Cheer , nhưng lại vô tình nắm nhầm tay thằng Ben nên bị hắn đập cho cái bốp ! Mấy đứa còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên một tia sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại của ai đó bỗng dưng chiếu thẳng lên trần nhà , kéo theo đó là tiếng nhạc bài “ Fantastic Baby “ của Bigbang bỗng nhiên vang lên với tần số cao nhất có thể khiến cả căn phòng bỗng chốc trở nên náo nhiệt .
- Hâyyyyyy !!! Lên nàoooooooo !!!!
Ngay lập tức , tất cả mọi người cùng rút điện thoại trong túi quần ra rồi rọi thẳng lên trần nhà , xoay quay cuồng khiến căn phòng chẳng mấy chốc mà điên đảo như cái sàn . Thỉnh thoảng bọn nó lại dí đèn pin chĩa thẳng vào mặt nhau rồi cười như trúng tà . Ngay đêm hôm đó , mấy nhà hàng xóm đã muốn sang báo cáo với công an phường về hành động vô cùng gây mất trật tự này .
- Wow ! Fantastic babyyy !!!!
…………………………….
Chỉ một lát sau , luồng ánh sáng nhân tạo đã quay trở lại với căn phòng , tắt hết đèn pin đi , chúng nó lại tiếp tục đắm chìm trong cờ bạc .
- Ây gù ! Phỏm này ! – Thằng Ben đặt bài xuống cười sung sướng .
- Mệ kíp ! Móm rồiiii !!! Whyyyy ! Tại saooo !!! – Cheer cũng đặt bài theo , nhưng hai khóe miệng thì lại kéo dài xuống tận cằm .
- Tại vì là á … đen bạc thì đỏ tình đấy chồng ạ ! – Hì hục ngồi xếp bài , Mita lại tủm tỉm cười đá đểu .
- Gì ! Cái gì ? Đỏ tình cái gì ! Làm gì có tình mà đỏ !!! – Cheer vội ngồi nhỏm dậy , rồi chu mỏ cãi .
- Yà ! Thế cái thằng ngồi cạnh em là cái gì ! – Nghe Cheer nói , Chan cũng nhảy dựng lên cãi theo . Nhưng tiếc thay , đáp lại hành động hùng hổ của hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng kèm theo cái nhìn hời hợt từ phía Cheery , con bé lại quay ngoắt mặt đi rồi thở dài .
- Em zai chịu khó ngồi yên đê !!! Vớ vẩn chị cho về *** tí mẹ bây giờ !
- Ứ ừ… *** ngay bây giờ cơ !!! – Dụi đầu vào vai Cheer , Chan giả vờ làm nũng , nhưng ngay lập tức bị con bé tát cái đốp ngay vào má khiến hắn váng hết cả óc .
- Ông lại tát cho mày phủ mỏ bây giờ chứ ! Thích nhờn à !!!
Không biết từ bao giờ , vị trí của Chan trong mắt Cheer lại bị tụt dốc thảm hại đến mức này . Nhưng cũng vẫn có thể coi là may , vì một khi xuống đáy rồi thì không thể trượt dài thêm được nữa . Tất thảy mọi người cũng chỉ biết thở dài thương cảm cho Chan . Không hiểu yêu kiểu này là yêu kiểu gì … Tuy nhiên , chỉ có người trong cuộc mới hiểu … Yêu kiểu này mới bên mới lâuuuuu !!!!
Ngồi khoanh chân đánh bài đến tận 5 giờ sáng , 2 con mắt như muốn nhòa đi vì mất ngủ , ngồi đan quạt mà đứa ngáp ngắn đứa lại ngáp dài . 5h30 , tất cả bọn nó đều quyết định đắp chăn đi ngủ khi mà mùng 1 Tết vừa bắt đầu chớm sang .
Vì buồn ngủ quá , nên Cheer và Chan cứ thế lủi thủi chui vào một chăn nằm trước , chẳng quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người , nhưng Mita thì nhất quyết không chịu ! Nó coi đây là hành động vô cùng trái với luân thường đạo lý nên khăng khăng đòi chen vào giữa , tuyệt đối không cho Cheery nằm cạnh Channie . Nhưng Mita càng chống đối thì Chan càng không chịu , cuối cùng , bọn nó đành đi đến một giải pháp : Chan với Yon đắp chung một chăn nằm ngoài cùng , kế đến là Cheery , lần lượt sau đó là Mita , Ben , Hummie … Như vậy là hai đứa vẫn có thể nằm cạnh nhau mà không vi phạm phải “ luân thường đạo lý “ rồi !!!
Duy chỉ có Yon là phải chịu ấm ức , vốn hắn đã định ủ mưu để nằm cạnh Hummie , thế mà cuối cùng lại bị tách đội … Thật là uất ức vô cùng !
6h sáng , chờ cho mọi người đã dần dần thiếp đi , cảm giác được không khí xung quanh vô cùng yên ắng và vắng lặng , Chan mới lặng lẽ luồn tay ra khỏi chăn của hắn , rồi lại hí hoáy mò sang chăn của Cheer , cố gắng tìm kiếm tay con bé … Ngay khi nhận ra đôi bàn tay mũm mĩm của Cheery , Chan lập tức nắm ngay lấy một cách nhẹ nhàng rồi xích người nằm lại gần hơn chút nữa , áp lồng ngực ấm áp của mình vào lưng cái Cheer , như muốn bao bọc lấy cả người con bé …
Hành động này … mọi người không ai hay biết … chỉ có hắn , và kẻ đang giả vờ ngủ say nhưng lại tủm tỉm mỉm cười kia biết rõ nhất …
Đêm 30 … quả là một đêm trọn vẹn ngọt ngào !
Và tất nhiên , sự kiện sáu mạng người lớn có bé có nằm chen chúc nhau trên một chiếc giường mà diện tích vốn chỉ có hạn thật không khác gì cái trại tị nạn … sẽ là một kỉ niệm vô cùng khó quên dành cho chúng nó tới tận sau này …
Chap 43 : Cậu rể út !
-------------------------------
6h15… Có một kẻ lặng lẽ ngồi dậy , nhanh chóng với tay cầm lấy chiếc điện thoại trước khi tiếng chuông rung lên quá lâu đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi của mọi người .
“ Anh đang làm gì đấy ?”
“ Đợi điện thoại của em … “
Người gọi đến ở đầu dây bên kia bỗng bật cười khúc khích , rồi lại cất tiếp chất giọng ngọt ngào của mình lên .
“ Anh vẫn khéo miệng như thế nhỉ ! 30 Tết năm nay có vui không ? Ở bên này buồn quá ! Không khí chẳng được nhộn nhịp như ở nhà gì cả ! “ – Mie thở dài than vãn .
“ Vậy mau về đây đi ! “ – Nghe Mie nói thế , lòng hắn khẽ trùng xuống , nhưng rồi vẫn cố gắng đùa .
“ Cuối tháng 6 này em sẽ về ! “ – Con bé vừa dứt lời , chiếc điện thoại trên tay Ben suýt thì rơi tuột xuống … vì vui sướng … Hắn suýt rít lên …
“ Thật không ? Em không đùa chứ ? “
“ Vậy anh muốn là đùa à ? “
“ Không không ! Nhưng sao lại được về ? Mà về hẳn à ? “
“ Đâu ra mà về hẳn , ba chỉ cho em về có 2 tuần thôi , nghỉ hè một thời gian ngắn rồi lại phải đi luôn chứ … “
…
“ Ừm ! Vậy cũng tốt quá rồi ! Em vẫn vậy chứ ? “
“ Vâng ! Em vẫn vậy ! Anh cũng vẫn vậy chứ ? “
“ Tất nhiên , anh vẫn luôn như vậy ! Năm mới vui vẻ nhé ! “
“ Nếu có anh ở bên cạnh lúc này thì chắc là vui hơn rồi … “
…
“ Anh nhớ em ! “
……….
Ít ra thì … đêm 30 năm nay … đối với Ben mà nói … cho tới giờ phút này cuối cùng cũng không phải là vô nghĩa … Cuộn tròn mình vào trong chăn , hắn lại khẽ thiếp đi trong giấc ngủ ngọt ngào cùng nụ cười tủm tỉm hạnh phúc hé lộ trên môi …
……………………
6h30 , trong khi còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu thì Cheery đã bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét của nó đánh thức . Hậm hực với tay lên đầu giường nắm lấy cái điện thoại , nó cất giọng lè nhè lên nghe thoại .
- Guê cư rề ?!!!! ( Sao đấy ạ ?! )
- Rề cái giề ! Mẹ đây ! Mày đang ở nhà Mita đấy à ? Mẹ xông nhà xong rồi . Mày định bao giờ mới về đấy ?
- Dạ … - Vừa nói , nó lại vừa nhíu mắt nhăn nhó nhìn lên đồng hồ vừa chỉ đúng “ 6h30” rồi lại tiếp tục lè nhè – 7 giờ con về ạ !
- Ừ ! Rồi ! Nhớ về sớm đấy nhé ! Trưa nay nhà mình làm cỗ đấy !
- Dạ vâng … con biết rồi … annyeong ùm ma !!! – Nói rồi , nó liền cúp điện thoại ngay lập tức rồi lại hậm hực chui tuột vào trong chăn , vo tròn người như một con sâu , đổi hướng rúc mặt vào ngực thằng Chan từ lúc nào không biết …
10h30 …
Tiếng cánh cửa sắt ngoài cổng nhà Mita từ từ được kéo lên kẽo cẹt khiến mấy đứa dần dần tỉnh ngủ , từng đứa một lề mề tung chăn ra , dụi mắt nhìn mẹ rồi giật mình nhìn lên đồng hồ …
- AAAAAAAAAAAAAA !!! Thôi chết ! Gần đến giờ ăn trưa rồi ! Tao phải về thôi !!! – Yon vội kêu lên trong hoảng loạn .
Nghe tiếng Yon kêu , thần kinh đã kịp ổn định khi chợt hiểu ra rằng lúc này đã là muộn như thế nào , cả năm đứa đều đột ngột nhảy phắt ra khỏi giường , lóc cóc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt … nhưng tự dưng lại thấy thiếu mất một người … Mita thẫn thờ quay lại .
- Ơ … cái Cheer đâu ?
- Hình như nó về rồi hay sao ấy ! Lúc sáng tao có nghe thấy tiếng mẹ nó gọi điện thoại giục về … - Thằng Ben trả lời .
- À … ra thế ! – Nói rồi , Mita lại hì hục tung chăn lên để gấp lại cho đàng hoàng . Lúc tấm chăn bông màu hồng vừa được giật ra , để lộ cơ thể bé nhỏ đang cuộn tròn như một chấm nhỏ giữa chiếc giường xuất hiện Mita mới chợt phá lên cười – A ha ha ! Nó vẫn đang nằm đây này ! Đã đi đâu đâu !
- Híc ! Con này quắt thế ! Cứ như người tí hon ý … - Ben lại làu bàu – Mà thôi , kệ nó , tao đi tè cái đây !!!
……………….
8 giờ trưa , sau khi Yon , Hummie và Bennie đều đã rủ nhau ra về , Cheery mới bàng hoàng tỉnh giấc khi phát hiện ra còn mỗi một mình mình ngủ ngon trên giường .
- AAAAAAAAAAAAA !!! 11 giờ mất rồi ! Sao chúng mày không gọi tao !!! Bắt đền đấy ! Huhuhuhu !!! – Vừa nói , nó vừa nhảy chồm ra khỏi chăn rồi vội vàng đánh răng rửa mặt , chào ba mẹ cái Mita rồi kéo Chan trở về nhà mình .
………
Xuất hiện trước cửa nhà Cheer vào đúng bữa trưa ( dòng họ nó có truyền thống làm bữa trưa vào mùng 1 tết cùng nhau ) , Chan làm tất cả mọi người đều phải ngớ người dừng tay khi Cheer đưa hắn về nhà vào cái ngày trọng đại này .
- Ô ! Con rể Chan ?
“ Con rể Chan ??? Từ bao giờ mà hắn lại thành con-dê-Chan của mẹ vậy ?!!! “ – Rùng cả mình trước ánh mắt trìu mến của mẹ dành cho Chan , Cheer lại khẽ quay sang lườm hắn .
“ Này … anh có tội gì khi được mẹ em yêu quý !!! “ – Thấy Cheer lườm mình , Chan cũng khẽ nghiến răng bật lại .
- Dạ ! Cháu chào bác ạ !
Thấy “ con rể Chan “ lễ phép cúi đầu chào mình , mẹ nó cùng một số bác nữa lại xúm xít hùa vào , nức nở không ngớt lời khen về dung mạo “ mười phân vẹn mười “ của thằng bé rồi xuýt xoa .
- A ! Thì ra đây là thằng bé đã chăm sóc chị trong bệnh viện phải không ?
- Zổ ôi quý hóa quá ! Đào đâu ra được thằng con rể vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế này !!!
- Ở lại đây ăn cơm với các bác nhé !!!
Ngập người bởi những lời khen có cánh , hai khóe miệng của Chan chỉ muốn rách toạc ra vì sung sướng , nhưng một câu nói của bác cả đã khiến hắn phải ngậm chặt miệng lại .
- Vào đây phụ bác nấu cơm đi con !!!
Lời bác nói tựa như non sơn vũ bão từ đâu đột ngột rơi thẳng xuống đầu Chan , khiến nụ cười trên môi hắn đột ngột đông cứng , thay vào đó là những cái nghiến răng trèo trẹo cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đổ dồn về phía Cheer …
“ Cô ! Tại cô ! Là cô phải chịu trách nhiệm !!! “
Mặc kệ cho Chan giận dữ , nhưng Cheer vẫn cứ thản nhiên đi vào bếp …
“ Ờ tất nhiên ! Tôi có phải loại ăn ốc đổ vỏ đâu mà anh phải sợ ! “
Bê một rổ bánh đa cùng những miến , thịt băm đã được trộn lẫn với mộc nhĩ , hành , trứng và giá tươi , bác Bằng mạnh tay đặt cái phịch xuống trước mặt hai đứa trẻ , rồi gọi cả mấy đứa lớn trong nhà tới giúp chúng nó gói nem .
- Cái này là để làm gì ? – Mặt Chan nghệt ra quay sang hỏi trong lúc Cheer đã bắt đầu xắn tay áo lên làm việc .
- Chưa ăn nem bao giờ à ? – Vừa nói , nó vừa nhào thịt rồi khéo léo cuộn vào bánh đa một cách chuyên nghiệp trong khi Chan vẫn cứ ngớ người ra .
- À… ra cái này là nem …
“ Như kiểu bị ngơ !!! Ức chế quá !!! “ – Ngồi nhìn Chan cứ đực mặt ra mà Cheer chỉ muốn dồn hết máu lên não rồi bắn tằng tằng như súng aka … Nhưng nhớ tới những gì hắn đã thể hiện trong bệnh viện , Cheer lại phải cố gắng mỉm cười , nhẹ nhàng hướng dẫn hắn .
- Đây ! Như này ! Lấy một ít cái này , rồi đặt vào đây , dàn đều ra , xong cuốn lại như thế này ! Đấy ! Thấy chưa ! Quá đơn giản ! – Cầm “ thành quả “ của mình trên tay , Cheer lại vênh mặt cười đắc ý .
- Phức tạp thế !!! Không làm nữa đâu !!! – Cảm giác hoa mắt chóng mặt bỗng ập tới , Chan liền vùng vằng đứng dậy đòi đình công .
- Không làm thì tí nữa nhịn nhé !!! – Vừa nói , nó vẫn hì hục cắm đầu vào làm tiếp , thậm chí còn không thèm đánh mắt lên nhìn Chan .
Grr… Hắn lại đành ấm ức hậm hực ngồi thụp xuống , xong đâu đấy vẫn thấy Cheer mặt lạnh tanh , Chan lại đổi giọng hiền lành nịnh nọt …
- Hi hi ! Đâu đâu cuốn như nào ! Dậy anh mới !!! - * vẫy vẫy đuôi * …
…………
Hơn 12 giờ trưa , cuối cùng thì bữa ăn cũng đã được hoàn thành , sau khi sắp xếp thức ăn ra , mọi người bắt đầu chia chỗ ngồi , lớn ngồi một bên , bé ngồi một bên , không bên nào xâm phạm bên nào … duy chỉ có đĩa nem Chan làm là không hiểu sao lại bay sang mâm các bác …
Không may cho thằng Chan , bác trưởng họ lại vô tình gắp phải cái nem xấu xí méo mó kinh khủng nhất trong số nhưng bạn bè đầu thừa đuôi thẹo của nó . Do hàng không được “ check “ trước khi xuất xưởng , nên mặt các bác gái chỉ biết tái dại đi nhìn người đàn ông lớn tuổi nhất họ …
Lặng lẽ đặt miếng nem vô phúc xuống , hai khóe môi bác khẽ trùng xuống , rồi lại chậm rãi ngước ánh mắt vô cùng thất vọng của mình lên , nhìn lướt quanh một lượt …
“ Ai cuốn đĩa nem này thì ăn cho hết đi đấy nhé ! “ …
Nửa miệng cười trong nước mắt , Chan mếu máo khom lưng vác mặt ra chịu tội …
………………..
Vào giữa trưa , mâm cỗ càng lúc càng trở nên náo nhiệt , các chị thi nhau gắp thức ăn vào bát em rể … chẳng mấy chốc mà cái bát trống không đã trở nên đầy ụ . Nhưng chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn thịt gà với bít tết nữa , bởi trước đó dạ dày hắn đã bị lấp đầy bởi nem và bạn của nem rồi … Chan chỉ biết thở dài đau khổ trước mâm cỗ ê chề mà bụng không sao nuốt nổi …
Đúng lúc đó , một miếng cá hấp không biết từ đâu lại bay cái vèo vào bát hắn , khiến mặt hắn lập tức tái mét lại , nhất định không chịu đụng đũa .
- Con rể sao vậy ? Cá này mẹ đích thân làm đó ! Ngon lắm con ăn thử đi !
- Dạ … cái này … con chỉ cần nhìn là đã thưởng thức được hết vị ngon của nó rồi ạ … - Nghĩ tới lũ cá đang tung tăng bơi trong bể kính nhà mình , lòng Chan chợt đau thắt lại , nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười …
Biết Chan không “ dám “ ăn cá mà vẫn phải cố giữ sĩ diện cho Cheer , nên nó cũng nhẹ nhàng “trấn” mất miếng cá trong bát của Chan , thản nhiên đưa vào miệng mình , nhai trong sung sướng .
- Ngon thật mẹ ạ !!!
- Yà ! Con kia ! Miếng đó tao gắp cho con rể Chan mà !!!
- Vợ của con rể Chan ăn hộ là được rồi mà !!! – Đang ngập người trong sung sướng giữa những thức ăn ngon , Cheer lại vô tình buột miệng ra nói hớ … khiến cả nhà lập tức đổ dồn ánh mắt sững sờ về phía nó , trong đó có cả Chan .
- Ôi zổ ôi ! Thế là hết chối rồi nhé ! Chưa cưới mà đã vợ chồng với nhau rồi cơ đấy ! Bọn trẻ bây giờ thật là ! – Bác Quang vỗ đùi khoái chí .
- Thế định bao giờ lấy nhau đây ? Năm nay ! Hay năm sau ??? – Chị Bích cũng vui vẻ tiếp lời .
- Năm nay đi cho nóng em ạ ! Năm nay là đẹp tuổi lắm đó !!! – Chị Vân bắt đầu hùa vào !
- Thế hai đứa định đẻ mấy lứa ? Đã đẻ thì phải đẻ liền trứng ! Trứng rụng quả nào đẻ luôn quả đấy !
Nghe các chị nói đến đây , thằng bé bình thường hổ báo cáo chồn lúc này chỉ biết thu gọn mình , cố gắng làm sao cho cơ thể trở nên nhỏ bé kém thu hút nhất có thể , rồi im re tuyệt đối không phản kháng .
- Còn thừa trứng thì đem đi rán ! Hà hà hà !!!
Bà Hà vừa dứt lời , chỗ cô-ca đang được “ giữ “ trong miệng Cheer từ nãy tới giờ lập tức bắn phọt ra … không thể kiềm chế hơn được nữa .
- Ây da ! Xin lỗi em rể Chan nha ! Các chị nhà này hơi bị kinh đó !
- Phải rồi ! Rất kinh ! Mà đã kinh là kinh rất nhiều !!!
- Uống bia vào thì cứ phải gọi là ĐỘNG KINH ! Ha ha ha !!!
Lần đầu tiên trong đời , Chan mới hiểu rằng đàn bà thực sự đáng sợ đến mức nào … Còn Cheer chỉ biết cúi gục đầu , gượng cười trong đau đớn … Đưa hắn về nhà trong ngày mùng 1 Tết quả là điều hoàn toàn sai trái !!!
Chap 44 : Chính là em !!!
Sáu giờ tối , theo như phong tục truyền thống hằng năm , cả họ nhà Cheer lại quây quần bên bếp lửa luộc bánh chưng . Cảm giác ngồi chờ đợi từng mẻ bánh được luộc chín bốc mùi thơm ngây ngất thật tuyệt vời . Tiếng củi cháy lép bép hòa vào ánh lửa rạo rực đang phập phùng nhảy múa bên dưới đáy nồi khiến Cheer không tài nào rời mắt . Ngồi đợi lâu quá , thỉnh thoảng nó lại khẽ ngửa đầu lên trời rồi há miệng ngáp rộng như một con ếch khiến Chan nhìn cũng phải xấu hổ thay . Đợi đến lần thứ ba thì hắn không thể chịu nổi được nữa , Chan liền lập tức lấy tay đập cái bốp vào miệng con bé … Tự dưng bị Chan giữ chặt miệng , nước mắt ngái ngủ của Cheer không biết từ đâu mà trào ra nhiệt tình khiến thằng bé lại tiu ngỉu bỏ tay ra … Xong đâu đấy liền ngồi xích lại , cởi chiếc áo khoác dài và rộng trên mình ra , khoác chung cho cả hai đứa … tự dưng hắn lại cảm thấy ấm áp gấp bội lúc mặc một mình luôn !!! Tất nhiên , không chỉ có mình hắn mới cảm thấy vậy … Cheer cũng nheo mắt cười sung sướng …
Buổi tối , sau khi bánh chưng đã được luộc xong , người lớn bắt đầu đem bánh chưng ra chia cho bọn trẻ con trong cả xóm , cả đám gồm hơn chục mạng kéo nhau nhao nhao chạy xuống sân tập thể , háo hức chờ các bác cắt bánh chưng . Nhìn bác Liên kéo từng sợi dây lạt sắc lẹm chỉ vài đường chuyên nghiệp đã khiến miếng nào ra miếng nấy , khói bốc lên nghi ngút quyện vào mùi thơm ngầy ngậy của thịt và đậu xanh khiến bọn trẻ không thể kìm rơi nước miếng … Cheer và Chan cũng không phải ngoại lệ .
Cùng ăn bánh với nhau , hai đứa tự nhủ đây là món quà thay cho valentine bị hụt của chúng nó , rồi cũng ngồi thưởng thức ngấu nghiến như socola thật …
Ăn uống xong xuôi , mấy đứa trẻ con trong xóm mới bắt đầu ngồi quây quần bên bếp lửa , kể câu chuyện ngày xưa tụi nó nghịch thế nào … Đương nhiên , không ai có thể không nhắc đến vị lãnh tướng : CheeryChip !!!
- Ôi zồi ôi ! Tao nhớ ngày xưa không hiểu tao làm sai chuyện gì mà bà ý bắt tao quỳ xuống , đúng chỗ này này !!! Xong mẹ trẻ chạy về nhà rút mành ra quật vào lưng tao túi bụi . Lúc đấy đau đếch chịu được mà tao vẫn phải cắn răng cố chịu… cũng đếch hiểu vì sao tao lại chịu luôn !!! – Thằng Duy còi con nhà cô Hà ngậm ngùi kể lại chiến tích năm xưa của cái Cheer .
- Ừ ! Hồi ấy mày cứ thử bật lại xem bây giờ có còn được gặp lại mẹ nữa không ! – Con Cheer quắc mắt lườm . – Nhắc mới nhớ , may mà hồi ấy có me. mày ra cứu đấy , không thì cũng chẳng biết tao còn định quật mày đến bao giờ . Mà xấu hổ nhất là lúc ngay sau đó me. mày mời cả lũ về uống mi lô… thế mà tao cũng dám mò về theo… lại còn ngồi đòi me. mày rót mi lô cho mới kinh chứ… Tao thề là đến tao cũng méo hiểu vì sao lúc ý tao lại trơ đến thế luôn !!! – Vừa nói , con Cheer vừa ôm mặt cười trong sự xấu hổ .
- Eo ôi… anh phải công nhận em trơ thật đấy … - Chan quay sang bĩu môi cười đểu .
- Nào… chỉ mình tôi được chê tôi thôi ! Anh chán sống à !!!
Bị Cheer nạt nộ , Chan lại đành im re . Xong đâu đấy cái Cheer lại thao thao bất duyệt kể tiếp , những điển tích về nó thì không bao giờ là hết chuyện .
- Còn nhớ hồi ý trong xóm có mình nhà tao là có ti vi sớm nhất , chúng mày toàn sang nhà tao xem ké nhờ ! Xong hôm ý lúc bọn mày về hết rồi thằng Trung điên vẫn còn cố ở lại , tao bắt nó về mà nó không chịu về … lại còn dám mở miệng nói nhà này là nhà của nó nữa chứ … ha ha …
- Nó nói thế mà mày để yên à ? – Thằng Duy lên tiếng .
- Không ! Mày điên à ? Tao chạy vào bếp lôi con dao phay ra dí thẳng vào trán nó luôn ý chứ lị !!! – Cheer nói trong vẻ tự hào khiến cả lũ mặt tái xanh lại , rồi đồng thanh quát .
- Con này điên thế !!! Thế mày có chém nó thật không ???
- Không ! Tao điên đâu mà chém . Về cơ bản là cũng tại thằng đấy lì , lúc dí dao vào trán nó tao cũng sợ lắm chứ ! Nhưng mà nó không nhận thua nên tao vẫn ức nên cứ cố dí tiếp …
- Khiếp … - Chan lẩm bẩm …
- May mà lúc ý mẹ tao đột ngột ở trong bếp lao ra , nhìn thấy ảnh ấy liền tát cho tao một cái váng hết cả óc … Hu hu hu !!! Chẳng hiểu sao lại tát tao luôn !!! – Cheer om mặt khóc .
- Tát mày là quá đúng rồi ! Phải tao thì tao á … - Thằng Trung lên tiếng .
- Mày làm sao cơ ??? – Không để thằng bé nói hết , con bé liền ngẩng cổ lên gằn giọng chặn lời .
- À… phải tao , tao sẽ bảo mày không nên làm thế ! Tao sẽ mắng chứ không bao giờ đánh mày … Sử dụng vũ lực là không tốt ! Người lớn đánh trẻ con là không nên !!! – Trước ánh mắt đằng đằng sát khí của cái Cheer , thằng Trung lại từ từ dịu giọng nói nhỏ dần xuống …
- Thằng này nói chí phải đấy !!! Câu này tao duyệt !!!
- À … ở đây còn ai nhớ trò Phi Long Thăng Thiên không nhỉ ? – Cái Quỳnh ngồi im re từ nãy tới giờ lúc này cũng lên tiếng .
- A ! Anh nhớ ! Trò ý anh nghĩ ra chứ đâu !!! – Thằng Quân hồ hởi trả lời .
- Ha ha ! Nhớ ngồi ý chúng mình xem phim Thiên Long Bát Bộ xong toàn chạy lên phòng tắm xong chặn ống cống lại rồi xả nước ra cho ngập phòng như bể bơi để chơi vui nhờ !!! – Nghĩ lại những ngày ba chị em rủ nhau phi từ đầu này đến đầu kia của nhà tắm để thử cảm giác mạnh , xui xẻo thì cắm đầu thẳng vào bồn cầu kể cũng đau nhưng mà vui phết . Còn nhớ cả cảm giác lúc nó không may phi mạnh quá chân quẹt vào cái nắp cống bị vứt vung *** trong phòng tắm khiến ngón chân út chảy máu tung tóe mà đau đến lạnh người .
- À… nhưng mà đến hồi bà Mai học lớp 3 thì không thèm chơi cùng chúng mình nữa thì phải … Sao thế nhỉ ? Em chả nhớ là vì sao !!! - Cái Quỳnh phân vân nhắc lại …
- Vì hồi ý bà ấy bắt đầu mọc tí !!! Ha ha ha !!! Bà ý sợ tắm chung thì chúng mình nhìn thấy nên ngượng không thèm tắm nữa . – Bóc mẽ được bà chị mà thằng Quân cười phá lên sung sướng , chỉ khổ thân cái Cheer mặt mũi đỏ lựng lên hết cả khi Chan đang ngồi ngay bên cạnh . Nhưng vì thằng Quân nói sai nên nó vẫn gân cổ cãi .
- Quên đê ! Tao thì ngại quái gì ! Chẳng qua lúc đấy tự dưng phát triển thế là mỗi lần phi ti nó đè xuống sàn , ma sát đau phát khóc lên được ý !!!
- Eo ôi … kể ra thì cũng thốn thật … - Cái Quỳnh rùng mình thử tưởng tượng .
- Ôi zồi ôi !!! Thôi đi ! Cái đấy mà cũng dám kể ! Không thấy xấu hổ à !!! – Cheer không ngại ngưng mà Chan còn ngại thay Cheer , thế là hắn liền gào lên đòi chấm dứt câu chuyện không mấy danh dự này .
- À… chị còn nhớ vụ ba đứa mình đi hái khế ở trong làng Kim Liên không ? ( Hồi ấy Làng Kim Liên còn chưa xây thành đường Kim Liên Mới ) …
- A ha ! Tao nhớ chứ ! Xong mấy lần bị chó đuổi vui vật !!!
- Ừ… chó đuổi chẳng vui … nhưng sao vui bằng bị chủ nhà bắt quá tang được …
Nghe thằng Quân nhắc đểu , Cheer bỗng đỏ mặt nhớ lại lúc chính nó cầm dép ném khế xong chẳng may dép lại văng vào đầu ông chủ nhà , thế là người ta liền ruỳnh ruỳnh mở cửa sắt lao ra bắt trộm …
- Chị có nhớ chính chị đã nhảy lên chiếc xe đạp cứu thân duy nhất , lướt đi như một người xa lạ , để lại đứa em này bơ vơ lạc lõng tại đấy không !!! Chị có biết cảm giác một mình chịu trận nó kinh khủng như thế nào không !!! Nhục vai~ chưởng ra được ý ! Hu hu hu… - Quân kể lại trong ấm ức khiến Cheer chỉ muốn chui tọt vào một hố gần đó cho đỡ xấu hổ .
- Ây xầy … chị nào đâu cố ý … mày đừng nói thế mất mặt chị quá …
- Bà mà cũng còn mặt để mà mất à… hừ !!!
………………
Sau những chiến tích oanh liệt là những màn kể tội thậm tệ mà mọi người khai ra kẻ đầu têu tất cả đều là cái Cheer khiến lời nói của nó chẳng còn tí trọng lượng nào trong mắt mọi người … Cheer và Chan đành lủi thủi về trước … Về đến nhà , Chan còn đang định chào mẹ Cheer để về trước thì bà lại tỏ ý muốn giữ thằng bé ở lại chơi thêm lát nữa . Tất nhiên , chơi trong phòng cái Cheer …
Biết thừa ý định của mẹ , nhưng Cheer cũng chẳng buồn phản đối nữa . Cùng hắn bước vào phòng , từ lúc đó nó cứ lầm lũi bên giá sách mãi … Cảm thấy dường như là Cheer ngượng nên mới không dám đối mặt với mình , Chan liền mở lời bắt chuyện với nó .
- Ơi xời ! Em xấu hổ cái gì ! Dám làm thì dám chịu ! Sao phải xoắn nhở ! Hồi bé anh còn nghịch hơn em ý !!!
- Như nào ? – Nói rồi , Cheer liền rút từ trong giá sách một tập album dày cộp ra rồi vứt cái phắt lên giường , ngay cạnh chỗ Chan nằm , xong đâu đó nó cũng yên vị ngay tại đấy .
- Em biết trường “TT” không ? – Vừa nói , Chan vừa duỗi cái cánh phải của mình ra , tỏ ý muốn Cheer nằm lên đó … Có gối êm còn hơn nệm Kim Đan tội gì Cheer không trườn lên nằm vội …
- Sao không biết ! Hồi bé tôi cũng từng học ở trường đó mà ! – Vừa nói , nó vừa hí hoáy mở tập album ảnh hồi bé ra chuẩn bị khoe với hắn .
- Ha ha ! Thế chắc em cũng phải biết anh nhỉ ! Hồi bé anh cầm trịch ở trường đó đấy !
- Cái gì cơ … - Nghe Chan nói đến đây , Cheer bỗng giật mình khựng lại …
- Ừ ! Mà em biết tại sao về sau này mỗi khi đánh nhau xong anh thường nói một câu “ chỉ được đến thế thôi à “ không ? …
- Vì sao … - Cảm thấy một luồng khí lạnh bỗng chạy dọc sống lưng mình , Cheer đột nhiên nói nhỏ hẳn .
- Tại vì hồi đó , năm anh bốn tuổi , có một con bé lùn tịt tự dưng lại chuyển vào trường . À ! Nhớ rồi ! Nó hơn anh một tuổi ! Thề lùn nhưng mà khỏe cực ! Lúc đầu anh tưởng nó chỉ to mồm thôi , ai ngờ về sau nó đánh anh đau dã man !!! Từ đó về sau anh quyết tâm đi học võ , thề sẽ trả thù nó … Tiếc là cho đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại … - Nghe giọng Chan nói chuyển từ thái độ quyết liệt cho đến ỉu xìu mà Cheer cứ thấy nhũn hết cả người … Càng lúc , nó càng muốn chui tuột vào trong chăn cho đỡ xấu hổ …
Thấy Cheer tự dưng im re , Chan dần cảm thấy ngạc nhiên , hắn liền quay sang nhìn thì đã thấy Cheer ôm chặt cứng lấy quyển album , từ từ chui tuột vào trong chăn lúc nào không biết .
- Này ! Này… em làm sao thế ? Mệt à ! Ốm à ??? – Thấy Cheer đột nhiên không nói gì nữa , Chan liền lay chăn hỏi liên tục .
Bị Chan lay một hồi mà không biết phải làm sao để trốn , Cheer bắt đầu thấy khó chịu , thế là nó liền đột ngột vùng ra khỏi chăn , tính chui vào phòng tắm … Trong lúc luống cuống thế nào lại làm rơi mất quyển album … từng bức ảnh lưu lại thời trẻ thơ của Cheer từ từ văng ra tung tóe … Một tấm ảnh chụp lại hồi kỉ niệm lớp số 5 của Cheer vô tình lướt qua tầm nhìn của Chan … Và … ánh mắt chúng dường như dừng lại… cùng một lúc… cả Chan lẫn Cheer đều vồ lấy tấm ảnh đấy… nhưng Chan nhanh hơn … Và thế là …
- A … con bé này … - Giọng Chan chầm chậm vang lên như búa bổ vào óc nó …
Giây phút nhận ra ánh mắt Chan như dừng sững lại trên khuôn mặt đứa con gái năm tuổi nổi bật giữa bức ảnh vì sự chai lì , cả bầu trời như sập xuống trên đầu nó , cả mặt đất như nứt ra dưới chân nó … tất cả như sắp sụp đổ hết cả… nó tuyệt vọng… nó hoang mang đến độ muốn gục ngã … Nhưng Chan lại tỉnh bơ cầm ảnh lên hỏi .
- Chính là nó !!! Em học chung lớp nó hả Cheer ?!!!