- Chúc cậu sẽ yêu được Thảo. Thảo có một người như cậu yêu thì thật là may mắn cho Thảo.
- Hihi. Bạn đề cao qua tớ rồi. Tớ ngại lắm.
- Hihi. Thôi chúng ta vào lớp thôi.
Vừa đi được vài bước thì bỗng có chuông điện thoại reo. Là của Thảo. cậu quay sang nhìn Lâm:
- Xin lỗi tớ có điện thoại. cậu vào lớp trước đi.
- ừm.
- Alo!
- Anh à! Anh khỏe chưa. trưa em sang nấu cơn cho anh nha.
- Thôi. không cần đâu.
- Thôi anh đang còn mệt để em nấu cho.
- đã nói không rồi mà. em phiền phức thế.
- Sao anh lại nói em như thế. Em đâu có làm gì đâu.
- Nhưng người anh yêu thấy thế sẽ không vui đâu.
- Người yêu? Thảo ngạc nhiên pha chút lo sợ và buồn rầu.
- ừm. Người yêu anh sẽ không vui đâu.
- thế người yêu anh là ai?
- Là ai em hỏi làm gì?
- Là ai anh nói cho em biết đi.? em xin anh đấy.
- Là Ly. Thế đã được chưa. thôi anh học đây.
- Tút… tút….
- Thảo choáng váng ngồi bệt xuống giường bất giác trong đầu óc xuất hiện hình ảnh của anh, anh đang ngoái cổ mĩm cười với Thảo, bật chợt bên cạnh anh là Ly, anh nắm tay của Ly rồi 2 người bước tiếp trên con đường ấy để lại cho Thảo một khoảng không trống rỗng bất giác những dòng nước mắt trào ra:
- Không, điều anh nói không phải là thật, anh chỉ đang đùa với mình thôi, nhất định là vậy. Thảo tự an ủi lòng mình nhưng càng an ủi bao nhiều thì nước mắt càng tuôn ra bấy nhiêu. Còn cậu sau khi gập máy cậu cũng hoang mang không biết mình vừa nói gì?
Tan học….
- Ly! Tớ có thể nói chuyện với cậu một tí được không?
- Có chuyện gì thế?
- Tớ…. Tớ…
- Cậu cứ nói đi đừng ngại.
- Tớ cần cậu giả làm người yêu của tớ một thời gian.
- Người yêu cậu. Ly không thể không kinh hoàng.
- ừm.
- Nhưng tại sao?
- Tớ cần trốn tránh một người.
- Là ai?
- Thảo!
- Thảo!!! Ly lại thêm một lần nữa bở ngỡ.
- ừm.
- Cậu biết Thảo là một người con gái tốt mà.
- chính vì thế mà tớ cần trốn tránh cô ấy. Tớ vừa nói chuyện với Lâm. Lâm là một người tốt. Lâm rất yêu Thảo. cậu ấy rất cao cả.
- Nhưng cậu cũng biết là Thảo không yêu Lâm. người Thảo yêu là cậu.
- Tớ biết?
- Biết!!!! Sao cậu còn làm thế. Xin lỗi tớ không thể giúp cậu được.
- Tớ xin cậu đấy.
- Không!!! tớ không giúp. Cậu tìm người khác đi.
- Xem như tớ cầu xin cậu. Cậu đột ngột quỳ xuống.
- Cậu đứng dậy đi. người ta nhìn thấy sẽ nghĩ sao.
- Tớ xin cậu đó.
- Thôi được rồi. Cậu cần gì phải làm thế chứ. Ly miễn cưỡng chấp nhận.
- Cảm ơn cậu.
- Nhưng tớ phải làm gì.
- Cậu cứ làm theo những gì tớ nói là được. Cứ xem như ta yêu đi.
- ừm. nhưng cậu phải nói cho tớ biết là tại sao cậu lại làm như vậy.
- mọi chuyện dài lắm, đến hôm nào thích hợp tớ sẽ kể cho cậu nghe.
- ………….
Cậu và Ly đi trên đường về nhà. Có ghé vào dảy trọ Thảo không phải gặp Thảo mà…….
Nghe dọng nói quen thuộc Thảo bước ra ngoài thì thấy cậu tay trong tay với Ly.
- Anh về đây.
- ừm. Anh về cẩn thận nh
a?
- “chẳng lẽ những lời anh nói là thật, chẳng lẽ anh Mike không yêu mình. Nhưng sao lại là chị Ly chứ…. Tại sao…. Chẳng lẽ mình đáng ghét đến thế sao. Thảo tự nghĩ Thảo đã khóc, nhưng cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng. ở bên phòng Thảo. Ly lúc này cũng đang rối bời, rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Không gian thật yên tĩnh. Rồi Ly nghe có tiếng khóc nhỏ.
- “Thảo à, chị xin lỗi nha, em là người tốt thế mà chị lại làm như thế này. hi vọng khi biết chuyện em đừng giận chị” Ly nghĩ thầm rồi thở dài.
Suốt mấy đêm liền có lẽ đêm nào Thảo cũng khóc, và đương nhiên Ly là người biết rõ nhất. Thảo khóc khi nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên cậu. Thảo trân trọng những khoảng thời gian đó.
- Thảo ơi? là tiếng của Lâm.
Thảo lau khô nước mắt, xem như không có chuyện gì xãy ra.
- Anh Lâm!!! có chuyện gì không?
- Anh muốn sang em chơi thôi.
- ừm. Anh vào đi.
Nhìn Thảo hôm nay có điều hơi khác. không nhí nhảnh như mọi hôm. mắt sưng lên. Lâm hỏi:
- Thảo? có chuyện gì vậy?
- Sao anh hỏi vậy, em vẫn vậy mà.
- Nhìn em không giống như mọi hôm. có chuyện gì vậy nói anh nghe đi.
- đã nói là không có gì rồi mà.
- Sao em lại nỗi cáu với anh.
- Em xin lỗi
- Hảy nói thật cho anh biết có chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu.
- Nếu em không nói là anh gọi điện cho Bố Mẹ em này.
- đừng. Anh đừng gọi.
- Nếu không muốn anh gọi thì hãy nói thật cho anh biết có chuyện gì vậy.
Thảo dột nhiên bật khóc làm lâm giật mình:
- Thảo? có chuyện gì thế, sao lại khóc. Nói anh nghe đi, ai bắt nạt em có phải không?
Thảo lắc đầu.
- Thế thực ra là có chuyện gì. em nói đi.
- Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như thế.
- Ai?
- Anh Mike.
- Mike ư. Cậu ta bắt nạt em à.
Thảo lắc đầu:
- Tại sao…. Tại sao lại thay đổi dột ngột như thế. Tại sao?
- Có chuyện gì? em nói đi.
- Em yêu anh Mike. Chúng em đã từng có thời gian vui vẽ bên nhau rất hạnh phúc. Em tưởng đâu anh ấy cũng yêu em. Nhưng không phải. người anh ấy yêu là chị Ly.
- Ly ư. Làm gì có chuyện đó.
- Anh nói sao?
- à! Không. thôi em đừng khóc nữa. đàn ông tốt trên thế giới này thiếu gì? em không cần khóc vì một người như thế. Hảy để mọi thứ qua đi. Lâm nhẹ nhàng kéo đầu Thảo về vai mình.
Rồi mọi chuyện sẽ qua đi thôi.
*****************
- Mike. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
- Có chuyện gì thế.
- Tớ hỏi cậu, tại sao lại lừa dối Thảo.
- Lừa dối gì? tớ không hiểu.
- Cậu đừng có giả bộ, không qua mặt được tớ đâu.
- Chuyện gì?
- Thảo yêu cậu cậu biết chứ.
- Biết.
- Tớ cũng giám chắc rằng cậu cũng yêu Thảo có đúng không?
- Không. người tớ yêu là Ly.
Lâm cười nhạt.
- Ly ư.
- đúng vậy.
- Tớ giám chắc rằng cậu còn không có chút tình cảm gì với nó đừng nói là yêu. với lại nó cũng vậy. Cậu có biết là mấy đêm rồi đem nào nó cũng khóc không?
- Thảo khóc ư, cô ấy có sao không?
- Cậu vẫn đang còn biết lo cho Thảo ư. Tớ khuyên cậu hãy trở về bên Thảo đi.
- Tớ không thể.
- Tại sao. đừng bảo với tớ là vì Ly nha. Lâm cười khinh bỉ.
- Cậu cũng yêu Thảo là gì? sao không nhân cơ hội này yêu Thảo đi.
Câu nói của cậu làm lâm sững người:
- Tớ… tớ không phải là người như thế với lại cậu cũng biết làThảo không yêu tớ. Người Thảo yêu là cậu cậu biết chứ.
- Như thế thì đã sao. Cậu ngu ngơ đáp khiến lâm bực tức.
- Cậu….. nói đoạn lâm đưa tay đẩy mạnh vào vai phải của cậu khiến cậu lùi mấy bước ngồi ngay xuống ghế đá.
- Tôi thất vọng về cậu. Lâm nói tiếp rồi đi vào lớp để lại cậu với một khoảng không, bàn tay phải của cậu ôm chặt lấy tay phải của cậu vết thương củ chưa lành hẳn lại nứt ra khiến cậu đau đớn, nhưng nỗi đau từ vết thương trên cánh tay cũng không đau bằng vết đau từ trong trái tim của cậu.
Tan trường tại phòng trọ Thảo.
- Từ ngày đó. Thảo luôn giam mình trong phòng, rất ít khi ra khỏi phòng. Còn Ly, Ly cảm thấy thật có lỗi với Thảo. Ly đi đi, đi lại trước phòng Thảo mà không biết có nên gõ cửa không.
- Cốc… cốc… cốc.
- Ai thế?
- Là chị, chị Ly đây, chị có chuyện muốn nói với em.
- ừm. chị vào đi. Thảo mở cửa với một nụ cười thật tươi.
- em…. Em có buồn không?
- có gì mà phải buồn chứ. Em vui, em vui vì anh Mike đã tìm được một người tốt như chị.
- Em không giận chị ư.?
- Có gì đâu mà phải giận.
- Em không buồn thật chứ?
Thảo thở dài.
- chỉ hơi buồn chút thôi. nhưng giờ không sao rồi.
- ừm. Thực ra chị có chuyện này muốn nói với em.
- Có chuyện gì chị cứ nói đi.
(Bạn đang đọc truyện tại www.waphack.vn, chúc bạn online vui vẻ)
- Thực ra chị với Mike….. chưa kịp nói hết câu đã bị Thảo cắt ngang:
- chị đừng nói nữa… em biết rồi. chị muốn nói là hai anh chị yêu nhau lâu rồi chứ gì!
- không phải. ý chị là….. thực ra…. Chuyện này là…. Thực sự thì Ly cũng không biết nói thế nào mọi chuyện xãy ra quá nhanh.
- có chuyện gì khó nói à?
- Trước khi chị nói. chị muốn hỏi em một chuyện, nhưng em phải nói thật cho chị biết?
- ừm. chị hỏi đi?
- em rất yêu anh Mike đúng không?
Thảo cúi đầu.
- ừm.
- Có thật là em không thấy buồn không?
Thảo ngước mắt lên nhìn Ly rồi cúi đầu xuống không nói gì? Ly nóng lòng hỏi lại:
- Thảo! trả lời chị đi?
Thảo bật khóc.
- Làm sao mà em không buồn được cơ chứ. Em đã có một khoảng thời gian được ở bên anh ấy. Em đã có một khoảng thời gian thật hạnh phúc khi ở bên anh ấy. Em đã có những kỹ niệm khi được ở bên anh ấy. Anh ấy đã cho em một cảm giác an toàn, tin cậy khi ở bên anh ấy. chị nói xem là sao em có thể không buồn không?
Ly ôm lấy Thảo vào lòng. Lấy tay gạt nước mắt đang chảy dài trên má Thảo.
- chị xin lỗi. Thôi em đừng khóc nữa, chị có chuyện muốn nói với em. thực ra chị với Mike không có gì đâu.
Thảo ngước mắt lên nhìn Ly:
- ý chị là sao?
- Thực ra Mike nhờ chị làm người yêu của cậu ấy.
- để làm gì? Thảo giật mình.
- để trốn tránh em?
- Tại sao anh ấy phải làm thế? Thảo không thể không bàng hoàng.
- điều này chị không biết? Lúc đầu chị cũng không đồng ý nhưng sau đó chính Mike đã quỳ xin chị.
- Quỳ xin? Lại thêm một lần nữa những điều cậu làm khiến Thảo không thể nào hiểu nỗi cậu.
- ừm. chị không biết giữa hai người đã xãy ra chuyện gì. nhưng thấy em như vậy chị thấy thật có lỗi với em.
- ừm. Không sao. chị nói ra là tốt rồi.
- Còn không mau gọi điện cho “Mike của em” đi còn gì? nếu chị đoán không nhầm thì Mike cũng thích em đó.
- Hi hi. Em cảm ơn chị.
- Thôi chị không làm phiền em nữa. Mike đang ở nhà đó.
- “anh Mike tại sao anh phải làm như thế? Tại sao? Tại sao?”
Thảo tự nghĩ và quết định sang nhà cậu để hỏi cho rõ mọi chuyện. Thấy bóng cậu ở nhà. Thảo gọi cho cậu.
- Alo. Em có thể nói chuyện với anh được không?
- Không? anh bận rồi. Không có ở nhà.
- Anh không có ở nhà?
- ừm.
Tút…. Tút … tút…
Cậu loay hay cất điện thoại vào túi rồi định đi vào nhà thì bỗng thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước ngõ, cậu lúng túng:
- ơ. Thảo.
- Sao anh lại dấu em, tại sao?
- Anh…. Anh….
- Tại sao? Anh nói gì đi chứ. Thảo bắt đầu khóc.
- Anh…..
- Sao lại dấu em. Sao anh lại lẫn tránh em. Anh ghét em lắm sao, em xấu xa lắm sao. Tại sao anh ở nhà mà bảo anh đi vắng.
- Anh xin lỗi. Nhưng em đừng có làm phiền anh nữa có được không? Ly thấy thế sẽ không vui đâu.
Thảo cười nhạt:
- đến lúc này mà anh còn dấu là anh với chị Ly yêu nhau ư. Anh nói dối. Hai người chẳng có gì cả.
- Ai nói với em thế. Anh với chị Ly yêu nhau mà?
Thảo cười nhạt có vẽ chế giểu:
- chính chị Ly đã nói cho em biết. Tai sao anh lại làm như thế.
- Anh…. Anh…. Cậu cứng miệng.
- Còn chuyện này nữa, chính anh là người đã cứu em khi em bị tai nạn. tại sao anh lại nói không phải là anh.
- Là bạn anh thật mà?
- Bạn anh? Thảo cười nhạt.
- ừm.
- Xin lỗi vì em đã lở xem nhật kí của anh!
- Em xem nhật kí của anh ư?
- Em xin lỗi. Mà nếu em không xem thì làm sao biết được người cứu em là anh.
- Anh….
- Anh ghét em lắm có phải không?
- Không phải.
- Em đã làm gì sai. Em đã làm gì sai để khiến anh ghét em như thế.
- Không phải.
- Thế thì tại sao.
- Anh……
- Tại sao anh nói đi.
- Tại vì em quá phiền phức. thế đã đủ lý do chưa.
- Phiền phức.
- Đúng vậy.
- Được rồi. vậy thì từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa. em sẽ không gặp anh nữa để anh khỏi bảo em phiền phức.
- Thảo….anh….
- Chính anh là người đã bảo em là người yêu của anh khi anh đánh nhau với bọn chúng. Chính anh là người đã nói là cần em khi anh nằn mơ. Vậy là từ trước đến giờ em cứ tưởng…..dù gì thì em cũng cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho em khi em ốm, cảm ơn anh vì đã cứu em. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ gia đình em, cảm ơn anh vì đã cho em thời gian được ở bên anh. Cảm ơn vì những gì anh đã làm cho em. Tiền anh cho em mượn nhất định em sẽ trả trong thời gian sớm nhất.
- Em chào anh.
Nói rồi Thảo quay lưng bỏ đi. Cậuđịnh gọi Thảo nhưng cậu không thể mở miệng được cậu đứng đấy nhìn Thảo cho đến khi bóng Thảo khuất đi:
- Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. mong em hãy tha thứ cho anh. Cậu nhìn trời thở dài.
- Mọi người ơi. thực ra Tuấn làm như thế là đúng hay sai. Mọi người hãy nói cho Tuấn biết được không?
Reng……Reng….. chuông điện thoại của cậu reo.
- Alo.
- Alo. Mike à? Tớ xin lỗi vì tớ đã nói hết mọi chuyện cho Thảo nghe rồi. Tớ thấy thật có lỗi với Thảo. cậu có biết là đêm nào nó cũng khóc không?
- ừm. Tớ biết rồi. à mà Thảo về nhà chưa.
- chưa. có chuyện gì à?
- à. Không. thôi bye nhé.
- ừm.
Cậu vào phòng mình lấy cốc rót nước bỗng nhiên chiếc cốc trên tay rơi xuống cùng lúc đó là chuông điện thoại reo.
- Alo. Thảo à?
- Xin lỗi anh có phải là người quen của chủ thêu bao này không?
- ừm. đúng rồi. Có chuyện gì vậy?
- Cô ấy bị tai nạn đang ở ngã tư chợ. Anh đến ngay đi.
- Sao. Cậu sững người, đầu óc quay cuồng. Chả lẽ những người cậu yêu quý đều vì cậu mà phải chết ư. Tâm trí cậu trống rỗng chỉ còn hình bóng của Thảo.
- Thảo em kh
ông được chết. Em nhất định không được chết, mọi người ơi chẳng lẽ lần này tuấn làm sai rồi hay sao, xin mọi người hay giúp con bảo vệ cho Thảo, đừng để mọi Thảo xãy ra chuyện gì, tuấn xin mọi người
đó.
Ngã tư chợ đông nghịt người cậu lại gần ôm lấy Thảo.
Thảo ơi? anh Mike đây. em hãy tĩnh đậy đi. em không được chết, em không được bỏ anh lại một mình. Thảo ơi? Thảo? em có nghe anh nói gì không? Thảo……… cậu cứ mãi gọi tên Thảo cho đến khi tiếng còi cứu thương đưa Thảo vào bệnh viện.