vỡ hợp đồng trước thời hạn thì phải bồi thường thiệt hai 300% mức lương anh được nhận. Gia đình em trả anh 3tr/tháng. Vị chi là 9tr tất cả. – “Cô học trò” tuôn một tràng.
- Ơ…anh…anh…
- Không có tiền?
- …!
- Vậy thì học thôi! – Vâng. Một lời nói ra. Tứ mã “phanh thây”, à nhầm “nan truy”. Tôi đành lết xác vào bàn. Cầu mong cho thời gian hôm nay trôi qua thật mau.
Lại nói về lai lịch bí ẩn “cô học trò” của tôi. Tại sao tôi lại sợ sệt khi gặp. Nói chuyện run như cầy sấy. Để giải thích cho chuyện này, tôi xin kể một câu chuyện khác. Đó là một câu chuyện của quá khứ ba năm trước.
* ba năm trước *
Vào một ngày cuối tháng 5. Tiết trời oi ả. Trời trong xanh cao vời vợi. Đâu đó tiếng ve đã râm ran khắp tán cây. Tôi nhìn ra cây phượng bên kia đường thì từng nhánh cây đung đưa trong gió. Dưới gốc cây bọn trẻ nô đùa, cầm những chùm hoa phượng đỏ rực chạy nhảy vui vẻ. Tôi vừa kết thúc kì thi của mình. Như vậy có nghĩa lại một mùa hè nữa đã đến. Đang miên man với dòng súc cảm dạt dào thì điện thoại reo.
- Đệt. Thằng ôn nào làm bố mất hứng. Mày không gọi thì có khi bố cho được một bài thơ toẹt vời rồi. – Tuy tức thì có tức nhưng tôi vẫn cầm điện thoại lên và nghe.
- A nô. Ai ở đầu dây ế ( Hồi đó không hiểu sao nhiễm cách nói chuyện ẹo ẹo của mấy thằng bạn. Giờ đỡ nhiều rồi )
- Đang làm gì thế? – Thằng Tùng bạn tôi lên tiếng ( Thằng này sau vì một số chuyện nên chuyển trường, không còn học lớp tôi nữa)
- Làm gì đâu. Dựa ban công ngắm cảnh thôi. – Tôi đáp
- Thi xong rồi. Tụi tao tính đi Mũi Né chơi dăm ngày. Mày vào không thì phát biểu hộ cái.- Nó đi thẳng vấn đề luôn
- Có bé Linh đi hông – Tôi bất chợt vặn nó
- Đệt. Biết ngay là nó hỏi câu này mà. Tụi mày lo chuẩn bị tiền chung kèo đi. – Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười hô hố. Chắc là bọn bạn tôi đang ngồi với nhau.
- Gì ế. Gì ế – Tôi nghe tiếng cười thì cũng tò mò.
- Hè hè. Không có gì. Bố biết trước sau gì con trai cũng hỏi câu này mà. Mày khỏi lo. Tao nói con Linh là mày đi. Thế là từ bữa đó tới nay nó cứ tíu tít luôn. Mày cứ yên tâm. – Thằng bạn vừa nói vừa cười đê tiện.
- Ờ hè hè. Lên lịch đi. Trước ngày đi thông báo tao phát. – Tôi nói rồi cúp máy.
Chắc đọc tới đây thì bắt đầu cảm thấy khúc mắt được cởi ra một chút rồi phải không mấy bạn. Nghe mình giải đáp nè. Số là bé Linh mà mình khăng khăng không muốn gặp mặt là em của thằng Tùng bạn mình. Bé này thì cách đây hai tháng Trong một lần được ông anh trời đánh dẫn đi chơi chung với đám tôi thì đứa nào cũng mồm chữ A mắt chữ O hết. Khỏi nói mấy bạn cũng hiểu nhan sắc của em tầm nào rồi. Hồi đó chưa gặp Ngân thì tôi coi em Linh cứ như là nữ hoàng sắc đẹp. Mắt to tròn đen láy, mũi cao, miệng nhỏ, đôi môi đỏ tự nhiên lúc nào cũng chúm chím. Nước da thì trắng thôi rồi. Dáng em Linh cũng bốc lửa với cả ẻm rất có khiếu ăn mặc làm tôn lên các đường cong gợi cảm. Nhìn cứ muốn xin mấy cuốn lịch về bóc ( Mô phật. Tội lỗi, tội lỗi.). Tôi định xáp vào hỏi han, sẵn tiện nói chuyện rồi tán em luôn. Nhưng mà tụi bạn cũng đâu có vừa, đứa nào cũng dành đi bên cạnh ẻm. Nào là đưa giỏ anh xách dùm cho. Nào là em mệt không? Rồi để anh lau mồ hôi cho em nhé. Thấy mấy thằng nó cứ xáp vô em xí xa xí xón. Tôi cũng biết thân mình ốm yếu không tranh đua được nên cũng tách ra đi lùi lại phía sau. Lạng quạng tụi nó điên lên cho một thụi vào mồm thì chắc đổi thực đơn từ cơm qua cháo. Nhưng mà, đời đâu ai biết được chữ ngờ. Đang lững thững đi sau bọn bạn trời đánh thì em Linh tự nhiên đi thụt lại. Sóng bước cùng mình. Rồi hỏi han trò truyện bình thường, lại còn nhờ mình cầm giỏ cho ẻm nữa. Khỏi nói mình thấy vui cỡ nào. Còn bọn bạn thì thằng nào cũng giơ ngón giữa ra về phía tôi rồi lí nhí trong miệng. Tôi đoán chắc là tụi nó đang chửi mình. May có em Linh di cạnh chứ không nãy giờ chắc tôi nhừ xương với mấy thằng ôn dịch đó quá. Hôm ấy cả bọn kéo nhau đi công viên nước ĐS. Thằng nào thằng nấy cũng tỉ tê em chơi mấy trờ cảm giác mạnh như trượt ống đôi. Trượt phao đôi ( Mấy bố kiếm cớ ôm con nhỏ thì nói đại ra cho rồi. Bày đặt viện lí do ) Mình mặt mày hằm hằm. Thấy bọn bạn bu quanh em Linh cũng nản quá. Nghĩ thầm thôi kiếm trò gì chơi. Nãy giờ ngồi tăm tia mình thấy cái trò đu dây ra giữa hồ rồi rơi tự do xuống nước cũng hay ( Chả biết tên nó là gì ) Đang định rủ thằng Tùng thì bỗng có ai sau lưng gọi giật.
- Anh Tú!
- Hở? – Mình quay lại, ra là em Linh
- Anh đi đâu đó? Em chạy lại phía mình mặt mày hớn hở.
- À anh định chơi trò kia.
- Cái kia đó hả? – Em Linh nói rồi chỉ tay về phía xa xa
- Ừ nó đó. Mà sao? – Tôi hỏi mà mắt mới ngước lên nhìn em Linh. Chắc nãy giờ nhìn gì thì mấy bạn cũng biết rồi nhỉ. ( Dê cụ mẹ rồi )
- Cho em chơi chung nữa được hông? – Em Linh đề nghị
- Ơ. Còn bọn nó – Tôi nói rồi đầu hất về phía bọn bạn
- Thôi. Thích đi với anh hơn. – Em Linh nói rồi dắt tay mình kéo đi. Mình lúc này cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Mịa đang nằm mơ hả trời. Quay đầu lại nhìn bọn bạn thì một loạt các ngón tay giữa đưa lên. Hì hì. Kệ bay.
Hôm ấy đi với em chơi biết bao nhiêu trò. Chơi từng lượt có. Theo cặp có. Tất nhiên là cũng không tránh được chuyện va chạm ( Mấy lần suýt bật máu mũi. May là lấy tay bịt kịp )
Sau bữa đi chơi hôm ấy thì tôi thường xuyên qua nhà thằng Tùng. Hỏi han mấy câu với nó xong thì chở em Linh đi mất dạng. Lúc đó tôi cũng đoán là em Linh thích mình rồi. Sau mạnh dạn hỏi ẻm thì mới biết là mình đoán tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la. Tôi có hỏi em là sao lại thích tôi thì mới vỡ lẽ là lúc hội thao của trường. Lớp tôi may mắn lọt vào trận chung kết. Đó là trận đấu rất hay. Hai thằng trung vệ đô con bên tôi nhiều khi cũng bất lực mà để tiền đạo đối phương càn quét. Trận đó tôi bắt rất hay. Từ đầu trận đến cuối cùng cũng chỉ vào lưới nhặt bóng có một lần ( Quả đó nó hai đánh một chuyền qua chuyền lại muốn chóng mặt. ) May mà bên tôi gỡ lại được một bàn rồi cố thủ tới luân lưu ( Dù biết hèn nhưng cái đó là cực chẳng đã. Hic ) Và tất nhiên thì với tài năng xuất chúng của tôi thì đội bạn đành ngậm ngùi lãnh huy chương bạc. Sau trận đó thì em Linh cũng có hỏi thằng Tùng về tôi. Rồi đến đêm diễn văn nghệ 26/3 thì tôi cũng có tên trong danh sách. Tôi còn nhớ như in hôm diễn văn nghệ đó. Cả hội trường đang nhốn nháo. Bỗng trên sân khấu vang lên tiếng guitar réo rắt. Rồi một giọng nam trầm vang lên. Mọi người ai cũng im lặng lắng nghe. Cho đến khi bài hát kết thúc. Mãi gần phút sau khi tôi diễn xong. Cả hội trường vẫn im lặng. Tôi thầm nghĩ chắc quả này tạch rồi. Đang mãi suy nghĩ không biết khi nãy mình có hát sai khúc nào không thì bỗng bên dưới tiếng vỗ tay vang dội. Tất cả đồng loạt đứng lên. Còn có mấy em gái đá lông nheo với mình nữa. Lúc đó cảm giác vui sướng dâng trào, tôi khẽ chào mọi người rồi bước xuống ra sau cánh gà. Đâu biết rắng lúc đó trong đám con gái đang reo hò cổ vũ cho bài hát của tôi đang có mối người con gái đang hấp háy mắt, chạy ra sau cánh gà tìm mình. Nhưng lúc đó thì mình bị bọn bạn cùng lớp kéo đi rồi. Hic biết vậy lúc đó nán lại xem tí nữa. Thế là quen em sớm hơn chút rồi. ( Nãy giờ mình chém hơi nhiều, mấy bạn đọc thì tin một nữa thôi. Tại lâu quá cũng chẳng nhớ rõ )
Quay lại với chuyến đi Mũi Né. Vì vừa mới thi xong. Tôi cũng nhận kết quả khá tốt, chẳng phải thi lại môn nào cả. Lòng đầy phơi phới, chơi trò nào cũng nhiệt tình. Tất nhiên là trò nào tôi chơi thì em Linh mới chơi. Và có lẽ chuyến đi sẽ vui vẻ nếu không có chuyện sau đây xảy ra. Vào đêm đi chơi cuối cùng, sau một ngày tắm biển rượt nhau ì xèo, ăn cơm xong là tôi tót lên phòng nằm ngủ luôn. Đang ngon giấc thì nghe tiếng cộc cộc gõ cửa. Tưởng thằng bạn ở chung phòng với tôi đi chơi về ( Tụi nó ăn cơm xong thì kéo đi bar vì nghe nói gần khách sạn đang ở có bar nào mới mở thì phải. Bọn bạn rủ tôi đi nhưng tôi than mệt thế là lên phòng nằm đo giường luôn.)
- Cửa không khóa vô đi, bữa nay còn bày đặt gõ cửa – Tôi nói mà vẫn úp mặt vào gối
Khoảng nệm cạnh tôi bỗng chùng xuống. Chăn bị kéo một nửa. Thầm nghĩ chắc thằng bạn uống say nên thôi không làm phiền nó. Úp mặt vào gối ngủ tiếp. Một lát sau thì bỗng có hơi thở ấm nóng phà vào đều đều bên mang tai. Rồi một nụ hôn đặt ngay xuống má tôi. Không chịu được nữa, tôi đạp tung chăn ra mà gào lên
- Cái thằng ch* này. Đi uống say về rồi đổ bóng ra hả mạy?
- …!
- Ơ…ơ – Tôi nghệch mặt
- Hì, làm gì nóng dữ zạ? – “ Người trong chăn “ lên tiếng
- Em…em… nửa đêm nửa hôm vào phòng anh làm gì? – Mình lắp bắp
- Anh mời em vào mà! – Nói rồi em Linh xích mặt lại gần mình
- Anh…anh…- Tôi bắt đầu ú ớ
- Thong thả nào. Sẽ không sao đâu – Đệt! Nói hồi íu biết mình và em Linh ai kèo trên kèo dưới luôn. Có khi ai đi ngoài cửa nghe hiểu lầm tưởng mình bị em Linh rape không chừng _._
- Không. Anh chưa sẵn sàng. – Nói rồi mình kéo em Linh ra ngoài cửa rồi dắt em về phòng luôn ( Lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại làm vậy. Thôi ai bảo mình yếu mình nhận. Thằng nào bảo gay thì cứ gọi là xác định )
Từ hôm đi Mũi Né về, tôi đi chơi với em Linh thì vẫn đi. Nhưng tôi chẳng đá động gì đến chuyện đó cả. Nhưng mà càng đi chơi với em Linh thì tôi càng thấy tính tình của em rất kì cục. Đang vui vẻ đó, cười nói đó, tự nhiên chẳng hiểu chuyện gì lại nhè ra khóc. Làm tôi tốn biết bao nhiêu nước bọt mới dỗ nín được. Đã vậy em có tính chiếm hữu rất lớn. Đã quen ai rồi thì chỉ muốn người đó quan tâm mình thôi, chỉ cần nói chuyện với người khác một tí là em lại ghen bóng ghen gió mà giận dỗi. Sau một thời gian không chịu được tính tình của em tôi chủ động chia tay. Nhưng em nào có chịu, suốt ngày cứ bám lấy tôi xin lỗi này nọ. Nhưng tôi đã nói một là một. Buông ra rồi thì không bao giờ cầm lên lại. Mặc em năn nỉ ỉ ôi hứa hẹn sẽ sửa tính nết. Nhưng tôi vẫn một mực khăng khăng từ chối ( Lúc đó mới biết con người không ai hoàn hảo. Được cái này tất mất cái kia. ) Tới ngày đi học đại học tôi cũng chẳng báo cho em Linh. Tự mình khăn gói lên đường. Đổi luôn cả số điện thoại. Không quên nhắc thằng Tùng dám hé ra bất kì thông tin nào về tôi với em Linh thì tình bạn lập tức chấm dứt. Từ đó đến nay đã lâu rồi. Lúc trước có nghe thằng Tùng bảo nhà nó chuyển hộ khẩu ra SG sống luôn vì công việc của ba mẹ. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Trong tim cũng quên mất hình ảnh người con gái ấy rồi. Thế mà không biết trời xui đất khiến làm sao ngày hôm nay tôi lại gặp em Linh. Lại bị em trói chặt với cái hợp đồng gia sư chết tiệt ( Lúc trước nghe nói được trả lương cao nên ham hố kí luôn hợp đồng nửa năm. Giờ có hối cũng đã muộn màng. Hic )
* Hiện tại *
Ngó lên chiếc đồng hồ trên tường. Đã 9h rồi. Tôi vội vã thu gom tài liệu
- Chưa học xong mà anh. Chỉ em nốt bài này thôi. – Em Linh ôm tay tôi nài nỉ
- Thôi giờ anh mệt lắm! Để bữa sau anh chỉ cho. – Nói rồi tôi xách ba lô lên rồi ra mở cửa đi về. Vặn tay nắm cửa thì thấy kẹt cứng. Thôi quên em Linh khóa cửa nãy giờ mà.
- Em đưa anh chìa khóa – Tôi quay lại em Linh mặt mày méo xệch
- Ừ ha, em quên. Mà chân em tự nhiên đau quá. Hay anh tới đây lấy hộ em. – Nói rồi em Linh chỉ tay vào trong cổ áo mình.
- “ Đệt! Bộ giỡn sao. Có cho vàng cũng chả dám “
- Không lấy chìa khóa sao? Bộ tính đêm nay ngủ đây với em hả? – Em Linh cười gian xảo
- Em đừng đùa nữa! Thực là anh đang rất mệt, em đưa chìa khóa đây anh còn về. – Tôi xuống nước năn nỉ ẻm
- Thì em có cấm anh lấy chìa khóa đâu. Tại chân em tự nhiên bị đau chứ bộ. – Em Linh vẫn “ ngây thơ vô số tội “
Đang đau đầu không biết phải làm gì thì may thay mẹ em thấy lâu quá tôi vẫn chưa xuống thì mới lên hỏi. Em Linh đành đoạn mới ra mở cửa. Cửa vừa mở ra là tôi vội tung ra, chào vội mẹ em Linh một tiếng rồi phi xuống lấy xe dong thẳng. Lúc xuống cầu thang còn nghe em Linh liến thoắng
- Mẹ! Con thích anh gia sư này lắm! Mẹ giữ ảnh lại đi, khỏi cần tìm gia sư khác làm gì. Con chỉ học với ảnh thôi à!
- Ừ. Con gái mẹ nói được là được mà – Mẹ em thương con nhưng vô tình lại hại chết tôi. Hic.
Trên đường về nhà. Em có gọi điện cho tôi. Hỏi han đủ thứ, tôi cũng ậm ờ qua chuyện. Tắt máy xong. Tôi chỉ muốn hét lên cho thật to. Nhưng sợ người ta tưởng thằng hâm trốn trại thì khổ nên thôi. Mình biết em Linh là chúa gây chuyện, việc tới đây vẫn còn chưa xong đâu. Lỡ sau này em Linh tới trường tìm, rồi lại gặp em. Mình biết giải thích sao? Ôi đúng là… Tự nhiên ở đâu rước phải cục nợ. Đau hết cả đầu…
Ngoại truyện:
Ngồi trong xe phóng tầm mắt ra ngoài qua ô cửa kính. Các căn nhà san sát nhau cứ chạy qua vùn vụt. Trên đường, các đứa trẻ rượt nhau cười giỡn. Cái không khí sau mưa có lẽ trong lành lắm. Bầu trời quang đãng. Bỗng…
Tôi bắt gặp hình ảnh một cây phượng vỹ già bung các cành lá đâm ra khắp hướng. Cả một vùng như một ngọn lửa đỏ rực. Trên tán cây là một cậu học trò đang cố với tay lấy một chùm hoa phía xa. Có lẽ các tán cây sau mưa vẫn còn trơn lắm. Mặc dù cô bé bên dưới có lên tiếng nhắc nhở như thế nào thì cậu chàng nhất quyết cũng chẳng chịu leo xuống.
- Chắc là lại định lấy điểm trước mặt nàng đây mà. – Tôi buột miệng rồi lắc đầu mỉm cười.
Bao nhiêu kỉ niệm thời áo trắng bất giác ùa về. Tràn ngập cả đầu óc. Có những chuyện tôi tưởng chừng như đời này chẳng bao giờ nhớ lại nữa.
Ôi sao mà thèm cái cảm giác mỗi sáng đạp xe tới trường.
Nhớ cái trường tôi quá! Nhớ cả thầy cô, bè bạn. Nhớ những buổi chào cờ, nhớ những lúc cả đám kéo nhau đi khắp các nẻo đường mặc dù trời nóng như đổ lửa cốt chỉ để tìm được một quán nước mía. Rồi những buổi đi chơi xa, tuy mệt mà vui.
Lúc tựu trường ai cũng khóc, nhất là mấy đứa con gái. Làm bọn tôi cũng không kìm được mà khẽ sụt sùi.
Tao cũng nhớ tụi mày lắm mấy thằng khốn nạn à! Chỉ cần tao buồn là tụi mày lại bu vào hỏi thăm:
- Mày bị gì mà buồn?
- Con ki nhà tao mới chết.
- Ôi xời, tưởng gì? Thôi chuyện lỡ rồi. Chiều nay cúp tiết anh em mình tập trung quán bà hai. Vui lên đi nào! Cười một cái coi VIỆT NAM ơi!
- Hì hì.
Tôi cũng nhớ đến em. Mối tình ngây thơ tuổi học trò luôn là mối tình đẹp nhất. Em chia tay tôi trong một ngày hè. Trời cũng đổ mưa như hôm nay. Mặc tôi đứng đó dưới cơn mưa tầm tã. Em quay mặt đạp xe đi. Tôi cũng chẳng rõ cảm giác trong lòng đối với em là như thế nào? Có lẽ là một chút hận, một chút thương, một chút nhớ, pha lẫn một chút buồn bã. Tôi cũng không trách em. Lúc đó tính tôi vô tư, không ràng buộc em bằng ba tiếng ANH YÊU EM nên tôi cũng chẳng làm gì được. Có lẽ sau này gặp lại. Chúng ta có thể vào một quán cafe bất kì, ừ tính em thế mà! Rồi chúng mình hàn huyên tâm sự.
Ngày tôi đi học trong SG. Chúng bạn chẳng đứa nào đến tiễn tôi, chỉ dám gửi quà rồi nhờ anh tôi đưa hộ. Tôi biết mình mà thấy chúng đến thì sẽ khóc. Chúng nó cũng biết. Chẳng ai đến cả. Cho tới khi tôi lên xe rồi thì chẳng biết ở đâu lại chui ra một lũ dỡ hơi đằng sau xe mà vẫy tay. Mở điện thoại ra là vô vàn tin nhắn của lũ bạn trời đánh. Tôi khóc. Hic…
- Tới nơi rồi. Mọi người chuẩn bị đi! – Tiếng bác tài kéo tôi về thực tại.
Bước xuống xe. Đã lâu rồi không về quê. Nhớ quá. Chắc ôm mẹ một cái thật chặt, thật lâu quá. Sống mũi lại cay. Hic. Sắp nhè ra tới nơi rồi…
PhanThiết, ngày 17, tháng 5
Chap 7:
Ngày hôm nay của tôi trôi qua như mọi ngày. Sáng 8h đã có người gọi đi tập bóng.
- Dậy, dậy. – Thằng bạn sau một hồi gọi điện không thấy tôi bắt máy thì nó nhảy vào phòng lôi tôi dậy luôn. Nó vừa lay vừa tát vào mặt nổ đóm đóm mắt luôn
- Cái… Móa thằng nào… Ơ mày đấy hả Sơn ngố. – Tôi bị nó lôi dậy mà hai mắt vẫn nhắm nghiền.
- Không bố mày thì ai. Cái thằng. Lúc nào cũng nướng. Thế hôm qua làm gì mà không ngủ? – Nó vừa nói vừa đá đầu tôi vào nhà vệ sinh.
- Dạo này mất ngủ mày ạ! – Tôi vừa với lấy cái khăn lau mặt rồi nói vọng ra.
- Mày làm gì mà mất ngủ? Móa đú cho lắm vào. Tối lại buôn với con Ngân chứ gì? – Nó phán như thánh.
- Mọe. Đã được Ngân thì bố mày đã không mất ngủ. Tại cái con bé học trò tao… à mà thôi đi đi kẻo muộn. – Hú hồn, suýt nữa thì lộ. Tôi kéo nó đẩy ra ngoài luôn.
- Chào chị em đi ạ! – Thằng Sơn tranh thủ chào chị Huệ.
- Ừ em đi. Đá đấm gì cẩn thận coi gãy tay gãy chân thì khổ đấy! – Chỉ đáp.
- Em biết mà chị. – Nói rồi hai thằng ra xe dong thẳng lên sân bóng luôn.
Dạo này tập tành cũng chẳng có gì nhiều. Mấy ông mãnh hết tập chuyền rồi sút. Lâu lâu dàn hoạt cảnh một pha lên bóng như mấy câu lạc bộ hay tập mới bựa chứ. Tập một mình chán chê thì mấy cậu chàng nổi hứng qua bên sân ké rủ mấy thằng đội bên ấy đá độ luôn.
- Đá độ đi tụi bay – Thằng Hưng đội trưởng lên tiếng.
- Thằng nào rủ thì thằng đó chung độ nhé – Tôi gài nó.
- Ớ. Anh em với nhau. Ai lại nỡ làm thế. – Nó xìu mặt.
- Thôi nói vậy chớ tụi mày đá đi. Tao về cái. Mấy bữa nay thiếu ngủ quá. À chiều điểm danh hộ tao cái. – Nói rồi tôi lững thững bước ra khỏi sân. Lủi thẳng ra bến bắt xe bus về phòng luôn.
Vừa về đến là tôi chỉ kịp cởi giày tất rồi tôi phi lên trên giường nằm luôn. Do đá bóng mệt nên chỉ một lúc sau là tôi chìm vào giấc ngủ. Đang miên man mơ về một nơi xa xăm thì chuông điện thoại reo. Lờ mờ với tay lấy cái điện thoại áp vào tai.
- Alô
- Anh à? – Bên kia đầu dây một giọng nói trong trẻo vang lên
- Ừ anh đây. Mà em nào thế? – Tôi nói chuyện mà vẫn nhắm tịt mắt.
- Bộ ông có nhiều em lắm hay sao mà hỏi thế? – Giọng nói trong trẻo bây giờ đã pha một chút sát khí (Không dám một chút đâu. Hic, có mà sát khí ngút trời ấy)
- Ơ…ơ Ngân à em? Gọi có chuyện gì không? – Tôi vội mở bừng mắt. Cái tật ngủ không biết trời đất gì hết của mình chắc phải sửa dần dần quá.
- Anh liệu hồn đấy! Mà sao chiều nay anh không đi học? – Giọng Ngân đã dịu bớt. Phù, may mà không giận.
- Anh mệt quá. Không đi học được! – Tôi cố gắng nói giọng người ốm cho em thấy mà thương cảm.
- Hả? Anh ốm à. Bị như nào? Có cần em mua thuốc cho không? – Em dồn dập. Ôi thấy em lo lắng cho mình sao mà thấy ấm áp cõi lòng quá.
- Anh không sao. Mệt chút thôi, ngủ chút là khỏe ngay ấy mà! – Hìhì thật ra là buồn ngủ nên trốn học. Nhưng mà nói thế cho em lo tí.
- Ừ anh nghỉ đi cho khỏe. Tí chiều em nhờ mấy anh lớp anh mang cháo qua cho anh nhé? – Ôi thương thế chứ. Lại còn quan tâm mang cả cháo qua cho mình.
- Thôi phiền lắm em. Anh ăn ngoài được rồi.
- Phiền gì? Nghỉ đi. Chiều em qua đó. – Em nói rồi cúp máy luôn.
Tôi cúp máy mà miệng vẫn cười hềnh hệch. Cảm giác có người quan tâm thì vẫn sướng hơn cả. Đang tự kỉ trên giường thì chuông điện thoại lại reo. Nhìn vào màn hình thì thấy số em Linh. Tôi ngắt luôn. Được một lúc sau thì em Linh lại gọi. Tôi hết cách đành cầm lên nghe
- Anh sao không nghe điện thoại em?
- Anh đang nghê đây thôi.
- Hì. Tối nay anh rãnh không? Mình đi xem phim đi anh! – Biết ngay mà! Mấy ngày nay ngày nao cũng rủ tối đi chơi. Đêm về lại còn nhắn tin gọi điện lung tung làm mình mất ngủ. Tắt điện thoại đi thì không dám. Lỡ em Ngân cũng gọi mà nghe câu : “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm đè lên một thuê bao khác. Xin quý khách vui lòng gọi lại vào 7h sáng hôm sau” thì xác định là mình lên trường thể nào cũng bị lột da.
- Tối anh bận rồi. Em đi với người khác đi. – Tôi liền từ chối.
- Anh thì lúc nào cũng bận. Chẳng thấy lúc nào mà anh rãnh đâu. – Biết vậy mà lúc nào cũng gọi điện rủ đi. Không biết tôi nhiều lý do hay em Linh cố tình chai mặt đây.
- Anh bận thật. Thôi chào em anh đi bây giờ, có công chuyện cái.
- Ê này… – Chưa kịp nghe hết câu tôi ngắt luôn.
Nằm vật ra giường vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Haizz, không biết làm sao để vẹn cả đôi đường đây? Giải thích với em Linh là không có cửa, gì chứ tính tình ẻm mình lại còn không rõ sao? Cố chấp một cách trẻ con. Đã vậy tính chiếm hữu quá lớn, em ấy đã muốn cái gì thì có mà trời cản. Khổ nỗi tôi lại là “cái gì” đó đó mới nản chứ. Còn Ngân nữa. Mặc dù đã trù bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng mà tôi thì làm sao mà biết lúc đó em Linh nghĩ gì? Có khi hứng lên em canh lúc Ngân đang ngồi trong lớp với tôi rồi te te xách bó hoa đi vào tặng thì thân tôi bảo đảm tanh bành với em Ngân (Cái chiêu này tôi ngồi nghĩ linh tinh thôi. Chắc em Linh chẳng có gan thế đâu. Mà hic, ai biết được đâu đấy, cứ dự phòng trước hết đi. Lúc chuyện xảy ra rồi mình đỡ shock. Toan tính nghĩ ngợi một hồi cũng chẳng đâu ra đâu. Chỉ thấy đầu bốc khói ngùn ngụt. Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo luôn (lúc trưa đi đá bóng về chỉ kịp cởi giày, còn mặc nguyên bộ đồ thể thao mà leo lên giường nằm luôn). Tắm rửa xong xuôi tôi đi xuống lầu thì thấy mảnh giấy nhỏ để trên tủ.
- Chị với con bé Ba (tên ở nhà của con em chị Huệ) đi công chuyện, chắc tối về trễ, em ra ngoài ăn nha. – Chị Huệ nhắn.
Đặt mảnh giấy xuống. Với tay rót một cốc nước trong tủ lạnh. Rồi cầm ra ghế coi tivi luôn. Đang dỡ bộ phim thì điện thoại reo
- Nghe đây.
- Ra mở cửa cho bố. – Là giọng thằng Hưng đội trưởng.
- Ờ rồi. – Tôi cúp máy rồi chạy ra mở cửa cho nó luôn.
Mở cửa ra thì chỉ thấy có mỗi mình nó. Mình mới lên tiếng hỏi
- Ơ thế Ngân đâu?
- Vừa chạy ra hàng tạp hóa đầu ngõ mua sữa rồi. Thằng này mày sướng nhé. – Nó nói mà cái mặt nhìn đểu thấy ớn.
- Thì mày kiếm một em đi rồi biết thế nào là sướng. – Mình dắt xe cho nó
- Thôi tao chỉ thích em Ngân của mày à. Vừa hiền vừa xinh. – Nó nói rồi cười hố hố
- Cái đệch! Tin bố xẻo của mày không? – Tôi dứ dứ nắm đấm trước mặt nó.
- Bố đùa tí mày làm gì ghê thế? – Nó vội né qua một bên.
- Mày cứ liệu hồn. Thôi đi vào. – Tôi bảo nó đi vào trong phòng. Rồi lại đi ra ngoài cổng ngóng em.
Một lúc sau cũng thấy em mang lỉnh kỉnh một bọc to tướng. Nào sữa nào trái cây. Còn một hộp cháo dinh dưỡng nữa chứ. Chạy lại đỡ cho em.
- Anh đã bảo không cần rồi mà. Em mua làm chi cho tốn, với cả anh có bệnh gì nghiêm trọng đâu. Hơi mệt trong người tí thôi.
- Anh cứ cầm đi. Thi coi như lâu lâu tẩm bổ cho anh. – Ôi nghe mà ấm áp cõi lòng.
Tôi đóng cổng rồi dắt em lên trên phòng. Tới nới thì đã thấy ông thần kia lôi mấy hộp sữa chua trong tủ lạnh bày lên bàn vừa xem tivi vừa đánh chén. Đi tới đá đầu nó qua bên kia. Mời em ngồi xuống, mình vào bếp lấy chai nước trong tủ lạnh ra rót mời em rồi ngồi xuống bên cạnh luôn.
- Anh. Cho em mượn con dao gọt hoa quả. Còn thừa thì anh cất vào tủ mà ăn dần.
- À ừ. Em chờ chút. – Nói rồi vào bếp lấy con dao nhỏ cùng cái đĩa lớn (Ăn nhiều mà hehe) ra cho em.
Nhìn em gọt hoa quả mà sao thấy yêu thế. Còn ông bố trẻ Hưng. Mang tiếng đi thăm bệnh mà chẳng mang cái gì sất. Đã thế còn ăn hết sữa chua tôi để dành. Lại còn tọng hết nửa dĩa hoa quả. Ăn xong nó đứng dậy phủi đ*t đi về. Đã vậy còn với lại nói một câu
- Ngân em coi chừng thằng đó đấy. Trông mặt nó đù đù vậy mà không vừa đâu. Còn thằng kia ráng đi học đi. Chiều mày nghỉ em Khánh, em Chi, em Nga với cả mấy con bàn trên nhắc suốt. Gớm, đào hoa quá chứ. – Mẹ về thì về đi. Nói nhiều.
Len lén mình giơ tay chìa ngón giữa ra với nó. Nó cười hô hố rồi xuống dưới nhà dắt xe ra về.
- Tí anh chở em đi ăn kem nhé! – Mình gạ
- Thôi anh, anh mệt mà. Tí anh chở em về rồi anh về luôn đi. Đang ốm mà đi ngoài đương lâu phải gió thì khổ. – Nói rồi em lại cắm cúi gọt hoa quả cho mình.
- Đi chút thôi. Anh khoẻ như vâm. Em lo gì. – Mình vỗ ngực hùng hồn
- Hì. Gớm, đi một chút thôi nhé. À em xin cho anh mai nghỉ tập bóng rồi nha. Sáng cứ ngủ một chút cho khỏe. – Cha cha, tam lý ghê. Tôi nghe mà lòng vui sướng. Lâu lâu được bữa sáng mai phải quất tới trưa mới được.
Hai đứa ngồi xem tivi, tám chuyện trên trời dưới đất một lúc thì cũng hơn 6h. Mình với em vào bếp nấu cơm. May mà trong tủ lạnh còn thịt cá với ít rau cải mua hôm qua. Em vo gạo cắm cơm rồi nhặt rau. Mình thì kho thịt với rán cá (Hồi bé bố đã dạy nấu ăn cho, nên trình nấu ăn của mình cũng thuộc dạng ăn vào khó cưỡng. Hì)
Ăn xong em dành rửa bát. Thôi mình cũng cho em thể hiện tài năng đảm đang việc nhà. Hôm nay mình thấy em cũng vui lắm. Cười nói suốt ngày. Thôi thì đền bù lại cho em vào những ngày mình đi dạy thêm không đi chơi với em được. Nói cười rồi giỡn đủ kiểu trên ghế thì cũng tới 7h30. Mình lên phòng mặc thêm cái áo khoác (Em bắt mình mặc) rồi xuống dưới đèo em đi ăn kem. Nhưng mình đâu biết trước là bữa đi chơi này là bữa đi chơi đầy sóng gió và… cát.
Chở em tới một quán café bên quận 5. Quán này bữa trước mình mới phát hiện. Kem ở đây bán rất ngon, có cái món kem gì tên tiếng Pháp chả nhớ mùi thơm cực. Tí vào phải gọi ngay hai cốc mới được. Kéo ghế mời em ngồi xuống xong. Cầm menu mà chỉ chỉ (Chả biết phát âm tên món đó là sao, cũng chả biết là tiếng Pháp hay Ý hay Tây Ban Nha gì gì đó) một lúc sau thì hai cốc kem thơm phức được bưng lên. Đang ăn ngon lành thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai mình. Mình quay ra sau xem là ai thì
- A cái thằng. Đi chơi với em hả? Có bạn gái hồi nào sao tao không biết thế? – Tưởng ai hóa ra là thằng Tùng anh em Linh. Thằng này đi du học mới về VN được tuần rồi. Mấy hôm đi dạy có gặp nó. Anh em gặp nhau cũng tay bắt mặt mừng nói chuyện đủ cả.
- A ùa. Tưởng ai? Sao hôm nay có nhã hứng đi café thế này? Tưởng mày ghét mấy quán café nhạc nhẹ? – Tôi cũng bắt tay nó nói.
- Thì tao có muốn đi đâu. Tại con em nó bảo buồn quá. Kéo tao ra đây đó chứ. – Nó giải thích
- Em? Mày đừng có nói với tao là…? – Tôi lúc này bắt đầu thấy lạnh sống lưng rồi
- Thì cái Linh chứ ai. Mày còn lạ gì nó? – Nó nói rồi kéo ghế ra ngồi cạnh tôi.
- “Đệch! Biết là có ngày này mà sao nó đến sớm thế không biết! Mình còn chưa chuẩn bị. Tí biết nói cái gì giờ”
- Rồi cái Linh đâu? Sao bảo nó đi với mày? – Tôi hỏi thằng Tùng.
- Nó bảo vào nhà vệ sinh tí. Lên giờ ấy – Nó đáp
Chẳng cần chờ lâu. Thằng Tùng vừa nói xong thì em Linh xuất hiện. Bữa nay em Linh diện cái váy màu vàng dài tới gối. Đầu cài băng đô. Trang điểm nhẹ nhàng. Lúc em Linh đi vào thì mấy cha phục vụ cứ gọi là ngẩn tò te cả lũ (À quên nói mới nãy em Ngân của mình cũng bị bọn nó soi. Mình liếc xéo cái là cả lũ lượn hết)
- Ơ! Anh Tú. – Vừa thấy mình em Linh cũng bất ngờ
- Ừ! Chào em. – Mình nói mà tim đập chân run.
- Em tưởng anh bảo bận? Ra là tối nay đi chơi với chị này à? Phải rồi. Người ta đẹp gái dễ thương thế bảo sao không bỏ em theo chỉ. – Cái đệch. Em Linh phán như đúng rồi.
Thế là hoàn cảnh trong quán lúc này có thể diễn tả như sau: Mình ngồi giữa, đối diện là em Ngân, bên phải là em Linh. Cả hai em đang nhìn mình bằng con mắt tóe lửa. Bên cạnh thằng Tùng chỉ biết vỗ vai mình lắc đầu thở dài. Nó thì thầm vào tai mình: “Chuyện mày gây ra. Tự mày giải quyết đi. Kham cho cố vào bây giờ thì…” Mẹ cái thằng. Đã không khuyên nhủ được thì chớ, lại còn…
Nãy giờ không khí u ám bao trùm một góc quán. U sầu, ảm đạm. Mình mới tằng hắng lên tiếng. À xin giới thiệu đây là Ngân. Bạn gái mình (Cố gắng nhấn mạnh từ “Bạn Gái”) dè đâu em Ngân quát:
- Ai là bạn gái nhà anh?
- “Bỏ mợ rồi. Iraq quyết không cho Mỹ xâm lược”
- À còn đây là Linh… Học tr… – Định nói học trò anh thì…
- Khỏi giới thiệu! – Em Linh cũng to tiếng không kém.
Mình cũng hết hồn ngồi im chẳng dám ho he. Cốc kem nãy giờ cũng tan thành nước hết rồi. Hic. Giờ phải nói sao. Phải làm sao đây. Chắc mình không sống qua nổi đêm nay quá. Mẹ ơi cứu con…
Chap 8:
Tình hình rất chi là tình hình. Trong một quán cafe nho nhỏ (Không dám nhỏ đâu). Tại một cái bàn nho nhỏ. Có 4 người ngồi đó (Thật ra là 3, thằng Tùng không liên quan thôi cho nó out). Hì thôi không giỡn nữa.
Tình cảnh bây giờ có thể diễn tả:
+Em Linh: xác định là giận. Lý do: đang tự huyễn bản thân vẫn là gì đó của tôi. Và tôi đã từ chối đi chơi với ẻm vì người con gái khác.
+Em (Ngân): Xác định là rất giận. Lý do: vì hiểu lầm thái độ và lời nói của em Linh. Cho rằng tôi bắt cá hai tay. (Mà tôi nào có?)
+Tôi: Đang khó xử. Đối với em phải mềm mỏng. Đối với em Linh lúc nào có thể cứng rắn nhưng lúc này càng phải mềm mỏng (Có một lần vì tức giận con chim khứu ba em mới mua vì ẻm cho ăn mà không ăn. Kết quả: con chim nhỏ bé nằm im không động đậy trong bàn tay “bé nhỏ” của ẻm)
+Thằng Tùng: như đã nói ở trên. Ngồi im như tượng không dám hó hé.
Tôi bây giờ thực sự rất rối. Suy nghĩ, phải suy nghĩ. Nhưng mà chuyện gì tôi thông minh nhưng chuyện ăn nói cho vừa lòng gái thì tôi thuộc dạng “não ngắn”, “Miệng đơ”. Đang cầm cốc kem xoay vòng vòng. Chẳng biết nói sao thì thằng Tùng lên tiếng.
- Linh thôi anh dẫn em đi qua một quán bên quận bên q1. Họ làm món sinh tố dâu em thích ngon lắm. – Mẹ cái thằng. Đang dầu sôi lửa bỏng mà còn sinh tố. Có cứu thì cũng phải nói cái gì hay hay chứ!
- Anh thích đi quán đó lắm hả? – Em Linh nhỏ nhẹ nhìn thằng Tùng.
- Ờ ờ. Đi đi. Nhen. – Mẹ cái thằng, em mày mà mày còn không biết tính nó sao? Đi cái đầu mày.
- Anh thích thì đi một mình đi. – Cái đệch. Có sai đâu. Hiểu quá mà.
- Ơ…! – Thằng cu. Ông lạy mày, ngồi im là ông cảm ơn nhiều lắm rồi.
Không khí căng thẳng vẫn không lắng đi. Tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài vân vê cốc kem. Bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng. Tôi quay qua em Linh cất lời.
- Linh. Anh xin lỗi, nhưng có vẻ đây là hiểu lầm. (Cố nói giọng nhẹ hết sức. Tôi không muốn đời tôi kết thúc giống con khứu cảnh) Anh thật sự coi em như em gái, việc ngày xưa tất cả chỉ là ngộ nhận thôi. Anh không đi chơi được với em là do anh bận, bận đi chơi với bạn gái mình. (Khẽ liếc sang Ngân. Đừng có hất ra như khi nãy nha cô hai. Cô mà không cứu tôi đợt này là coi như tôi chết đó.) – Phù! Em im lặng. Thế mà mới nãy giãy đành đạch Ai là bạn gái nhà anh? – Anh không muốn sự việc càng chìm sâu vào hiểu lầm. Nên tiện đây anh giải thích một lần cho rõ luôn. Anh và em là ngộ nhận. Tình cảm của anh bây giờ là hướng về Ngân (Lậm phim Hàn mọe rồi) – Em khi nghe tôi nói xong thì ánh mắt cũng bớt đi vài phần giận dữ, không còn nhìn tôi nữa mà chuyển sang nhìn em Linh.
Tôi cũng chả biết lúc đó sao mình có thể đủ dũng khí để thốt ra những lời đó. Bình thường khi đối diện với con gái là tôi rất nhát. Chắc có lẽ trong tình cảnh phải đối mặt với nguy cơ bị mất đi tình yêu con người ta có thể làm những việc tưởng như thường ngày chẳng bao giờ làm nỗi. Tôi sợ mất em lắm. Tôi có tình cảm với em và tôi biết em cũng đang có tình cảm với mình. Nếu chuyện ngày hôm nay trôi quá suôn sẽ (Quả thực là tôi rất muốn nó trôi qua suôn sẽ) Thì tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình với em. Tránh để đêm dài lắm mộng.
Quay trở lại với tình hình hiện tại. Em Linh sau khi nghe tôi nói xong thì mắt mở to. Có vẻ như chưa tin được những gì mình vừa nghe thấy lại phát ra từ miệng của một thằng như tôi. Như đã nói, tính tình em Linh đã muốn gì là phải lấy cho bằng được. Cho dù phải đạp đổ tất cả để bước đi trên