pacman, rainbows, and roller s
HomeGame OfflineBlog
MẶT TRỜI VÀ MƯA
Xuống Cuối Trang

-Dù có thế nào thì anh cũng không bỏ rơi em. – Tôi nói rất to. Cứ như là để cho cả thế giới nghe thấy vậy.

Em cười rồi lên xe chạy vụt đi. Tôi nói xong thì lòng buồn rười rượi. Như thế co phải là tôi đã lấy mất đi cơ hội của Xu rồi không? Mà nếu tôi đã nói với em như thế mà vẫn quan tâm chăm sóc cho Xu, chẳng phải là đang ngoại tình, bắt cá hai tay đó sao?

Tôi lên xe đi về. Giờ phải ngủ một giấc chiều lấy sức chiến đấu cái đã. À mà xém quên. Phải hẹn giờ để ra quán café gặp nhỏ Vân để hỏi chuyện tên Long. Hôm nay đúng là một ngày… “nhiều chuyện”. Mệt thật!

Chap 16:

Trở về nhà thì đã cũng đã khá trưa rồi. Chị Huệ đang nấu ăn đằng sau bếp. Tôi chào chị rồi cẩt đồ ra sau.

- Này. Tắm đi rồi ăn luôn, chị nấu gần xong rồi! – Chị Huệ trong bếp nói vọng ra.

- Dạ thôi chắc em ngủ luôn. Chiều đi đá bóng rồi. – Tôi đáp

- Chiều đá bóng thì càng cần phải ăn. Cấm có cãi, chị cắt cơm mày bây giờ. – Chị Hụê đe dọa. Trời đất ơi cắt cơm tôi biết ăn ở đâu.

- Dạ dạ. – Tôi hết hồn đi tắm rồi ngồi luôn vào bàn.

Hic mới nãy mới ăn một bụng đồ ăn. Giờ còn ăn nữa chỗ đâu mà chứa đây. Bao tử ơi thôi cố chịu đựng. Thà “căng” một lần để không bị “xẹp” về sau. Cố ăn lấy hai bát cho cố lệ, tôi đứng dậy lên phòng nằm ngủ. Do có lẽ hôm nay đi chơi mệt nên vừa đặt mình xuống giường là tôi ngủ ngay. Đang say giấc nồng thì bỗng có một bàn tay đánh bộp bộp vào má tôi.

- Dậy, dậy.

- Ớ ớ… để em ngủ… – Tôi cứ tưởng chị Hụê nên lại dúi mặt vào gối ngủ tiếp.

Dường như cái người đó thấy sử dụng cách nhẹ nhàng đánh thức tôi là điều không thể. Nên người đó giơ chân ra đạp tôi một cái lọt xuống giường luôn ~~

- Móa thằng nào thế, thích chết hả? – Tôi bực mình hét lên.

- Mày biết mấy giờ rồi không hả? Mày tin hai đứa tao giết mày luôn không?

Tôi ngóc đầu lên thì thấy thằng Hưng với thằng Lân đang đỏ mặt tía tai nhìn tôi. Chắc lúc nãy gọi điện cho tôi mà không được, nên mới xót ruột tới gọi tôi đây mà.

- Ờ hai đứa bay hả?

- Chứ mày tưởng ai hả thằng quỉ? – Thằng Lân quát

- Ừ chờ tao chút. Nóng dữ. – Tôi lao vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Rồi xách cái túi đựng giày, tất, găng tay với bộ đồ thủ môn vào.

Xong đâu đấy thì tôi cùng hai thằng bạn xuống nhà dắt xe ra chuẩn bị cho trận đấu trước mắt. Ba chúng tôi tới nơi thì đã thấy thầy phụ trách đọc diễn văn khai mạc giải đấu. Lao vội vào nhà vệ sinh thay bộ đồ thể thao, rồi ra đứng chung với đội hình lớp tôi. Nhìn lên khán đài thì đã thấy em đang ngồi gần với mấy con yêu tinh bạn em. Thấy tôi nhìn thì em đưa tay vẫy vẫy, tôi cũng mỉm cười chào lại. Đưa mắt đảo một vòng thì tôi thấy em Linh cũng đang ngồi chung với thằng Tùng. Em Linh hôm nay muốn áp đảo tinh thần khán giả hay sao mà giữa trời nắng mà chơi nguyên một cái áo thun bó sát, cộng với cái váy không thể ngắn hơn nữa. Làm mấy cái thằng trai làng đi xem đá bóng mà cứ địa qua em Linh suốt.

- Và để mở màn cho môn bóng đá nam của đại hội năm nay. Là trận đấu hứa hẹn rất kịch tính của hai lớp…

Tiếng cha MC oang oang khắp cả sân vận động. Tôi chả quan tâm lắm, lúc ấy trừ thằng Hưng đội trưởng phải đến chỗ trọng tài tung xu chọn sân thì toàn bộ đội bóng đang khởi động. Tôi để ý thấy bên lớp kia thì toàn gương mặt quen thuộc. Không biết mấy ông ấy năm nay có khá hơn tí nào không. Mà hình như tướng cha nào cha đó nhìn đô con thấy sợ. Cái đội bóng gì cầu thủ toàn dân tập GYM thì phải. Thằng Hưng sau khi quay về thì quây anh em lại một vòng tròn để hội ý.

- Bên mình được giao bóng trước. Thằng Quang với thằng Sang coi sao phối hợp với nhau như đã tập. Còn tuyến thủ cứ chơi như bình thường. Trận này không khó lắm đâu, nhưng cũng không nên khinh thường địch thủ, đá chắc chắn vào.

- Xùy xùy, nói nhiều, mọi lần mày có bà tám thế này đâu. – Tôi lên tiếng

- Kệ tao, ý kiến gì? Thắc mắc mời ra phường. – Nó nói xong thì giơ ngón giữa ra với tôi.

- Được rồi, quyết định vậy đi. Anh em tất thắng. Dô nào.

- Dô…quyết thắng.

Bóng vừa được giao thì lớp tôi đã tràn lên ồ ạt. Như tôi đã nói từ trước, mấy cha này tướng đô con nhưng kĩ thuật chẳng có. Chỉ có cái mã thôi. Thế là mới đầu mấy chả cứ chơi theo cái kiểu chém đinh chặt sắt. Thằng Quang với thằng Sang cứ chuyền qua chuyền lại, thế là mấy chả cứ theo bóng chạy vòng vòng quanh sân. Tôi với thằng Hưng ở dưới nhìn mà cứ cười ha hả. Để mặc cho tuyến trên hành xác mấy ông anh lớp bên.

- Nhìn cứ như bọn con nít đá banh với nhau ấy. – Tôi bình phẩm./p>

- Hà hà, mấy bọn nó cũng ác, cứ vờn vờn trước mặt thằng gôn. – Thằng Hưng tiếp lời.
Rồi đúng như tôi dự đoán. Dàn lực sĩ đội bạn sau một hồi bị lớp tôi quần một hồi thì ông nào ông đó mệt phờ râu, chẳng còn chạy theo bóng nữa mà chỉ dồn về tập trung trước mặt thủ môn cố thủ. Đã nửa thời gian hiệp một trôi qua mà lớp tôi vẫn chưa ghi bàn. Thằng Hưng bắt đầu sốt ruột.

- Mấy cái thằng tiền đạo làm ăn kiểu gì thế hả? Bọn mày có muốn đá nữa không?

- Móa mày ngon lên đây mà đá. Xe buýt hai tầng nà cha nội.

- Giỡn cho lắm vào rồi giờ than. Hết hiệp mà chưa ghi bàn thì biết tay tao. – Thằng Hưng chốt một câu xanh rờn.

Cứ quần thào nhau trước cầu môn. Bóng hết chuyền qua bên này rồi lại tới bên kia. Nhưng mà đội bạn quyết tâm thủ hòa. Dồn hết cả tám người xuống thủ. Gần hết hiệp rồi mà tỷ số vẫn là không đều. Bỗng tiếng còi vang lên.

- Số 4 phạm lỗi. Đội TCNH được hưởng một quả đá phạt. – Trọng tài chỉ tay vào chổ mà thằng Quang đang nằm lăn lộn dưới sân. Không biết mấy cha kia làm gì nó mà ông thần ôm mặt gào rú như bị cắt tiết.

- Mày lên đi Hưng. – Tôi vỗ vai thằng đội trưởng.

Nó hiểu ý gật đầu. Bước qua phần sân đội bạn. Thì thầm vào tai thằng Sang và một thằng nữa cái gì đó rồi cả ba gật đầu. Thằng Quang nãy giờ cũng đã đứng dậy được. Cha nội thì ra là giả bộ, tay chân có thấy bị sao đâu mà mới nãy quằn quại thấy ghê.

Chuẩn bị cho quả đá phạt. Thằng Sang đang đứng trước bóng, thằng Hưng lùi lại về phía sau chếch về bên phải. Trước mặt là mấy cha hộ pháp đội bạn đứng vào vị trí hàng rào. Tôi xoa xoa tay vào nhau nhìn đồng hồ trên bàn của MC đang ngồi. Chắc xong quả này thì cũng hết giờ.

Sau hiệu lệnh của trọng tài. Thằng Sang chạy đà rồi khẽ cong chân lên sút. Hàng rào đối phương thấy thế thì nhảy lên. Nhưng không, nó đẩy bóng nhẹ cho thằng Hưng lúc này cũng đang đà băng lên. Người sút mới là Hưng đội trưởng. Bóng lao như xé gió vụt qua chân hàng rào, bay về phía góc xa khung thành trước sự bất lực của thủ môn đội bạn. Hic nếu là tôi thì chắc cũng bó tay trước quả này. Bị che mắt mất tiêu còn đâu. Thế là mấy cu cậu ôm nhau mà hò hét ầm ĩ. Phù, cò vốn rồi hiệp hai chắc đỡ hơn. Tiếng còi của trọng tài cũng vang lên báo hiệu kết thúc hiệp một.

- Hề hề, tụi bay thấy cú sút thần sầu của tao chưa. – Thằng Hưng bỏ chai nước khoáng xuống rồi vênh mặt lên khoe khoang.

- Muỗi! – Tôi vẫy tay với nó.

- Không có tao làm chim mồi mày sút được à? – Thằng Sang chêm vào.

- Tao không bị phạm lỗi thì mày cơ hội bước qua vạch giữa sân còn chưa có nữa chứ đừng nói là sút. – Thằng Quang cũng không bõ lỡ.

Thế là bạn Hưng nhà ta tiu nghĩu như mèo cụp tai. Bàn mở tỉ số của nó giống như là điều tất yếu vậy. Được thì không sao, nhưng mà không được thì có mà bị chửi té tát.
Nửa tiếng giải lao cũng trôi qua. Cả đội lại lao vào sân chiến đấu. Đã có bàn dẫn rồi thì đội bạn chắc chắn chẳng thể nào phòng thủ chặt được nửa. Đến lúc tôi trổ tài rồi.

- Này hiệp này hơi mệt đó. – Thằng Hưng vỗ vai tôi.

- Ờ. – Tôi đáp gọn lỏn, gì chứ cái này tôi biết. Mà chả sợ, hàng thủ lớp tôi không phải muốn là xuyên thủng được.

Nó cũng tin tưởng tôi nên cũng chẳng nói gì nửa. Nhìn về phía em giơ dấu chiến thắng. Em thấy thế thì cười rồi cũng giơ ngón cái ra với tôi. Thế là mấy con yêu tinh được dịp phá lên chọc ghẹo.

- Ôi chàng, nàng hạnh phúc quá. Tao ghen tỵ mày ơi.

- Anh Tú ơi cứ bình tĩnh mà đá. Ngân sẽ luôn ở nơi đây ủng hộ anh.

Thế là toàn trường có dịp quay lại nhìn em, rồi lại nhìn tôi. Ôi thôi rồi, phen này tự nhiên được lăng xê làm diễn viên mà không mất gì. Tôi với em không hẹn mà cùng đỏ mặt. Tôi chạy vào sân. Còn em thì lấy tay che mặt.

- Sướng thế con. Đá bóng mà có cả một bầy đi cổ vũ. – Thằng Hưng cười đểu.

- Bầy bầy cái con khỉ. Em tao mà mày ví như con gì hay sao mà bầy với lũ. – Tôi cự nó.

- Ờ, thôi lo đá.

Đúng như những gì tôi quan ngại. Hiệp hai này đội bạn ngay từ đầu đã dồn lên mong tìm kiếm bàn gỡ. Nhưng mà mấy ông này bảo đi đẩy tạ thì được. Đá bóng chả có xíu kĩ thuật nào cả. Chuyền cứ loạn xà ngầu lên cả lên. Khi bị vây chặt thì cứ đè bóng mà sút đại bất kể khoảng cách. Và cũng vì đội hình bị kéo giãn. Nên hàng thủ đối phương đã lộ ra những điểm yếu. Lớp tôi cướp được bóng thì tổ chức phản công nhanh rất sắc bén. Từ từ tỉ số không còn là 1-0 nữa. Mà dần dần nâng lên 2-0, rồi 3-0, 4-0. Đội bạn thấy đã không còn cơ hội nữa thì buông xuôi. Cứ chạy lên chạy xuống cho có lệ. Kết thúc trận đấu là tỷ số 7-0 nghiêng về phía đội tôi. Một trận mở màn hòan hảo.

- Đá hay lắm. – Đội trưởng bên kia bắt tay thằng Hưng.

Rồi từng thành viên hai đội bắt tay nhau trong tiếng vỗ tay của khán giả. Tôi lại quay về phía em thì thấy em không còn ngồi ở chỗ cũ nửa. Quái, đi đâu rồi kìa? Rồi bỗng dưng có bàn tay ai đó đang bịt mắt tôi từ đằng sau.

- Này em nghịch quá đấy! – Tôi nói rồi gỡ bàn tay ấy ra rồi quay ra sau nở nụ cười.

- Ơ em à Linh? – Tôi hoảng hồn.

Rồi em Linh chẳng để ý tới câu hỏi của tôi. Em ấy ôm chằm lấy tôi rồi cười tươi như hoa.

- Anh đá hay quá! – Câu này bảo đảm là nịnh. Hôm nay tôi toàn đứng không. Có được bắt quả nào ra hồn đâu.

- Ừ. – Nói rồi tôi đẩy em Linh ra xa.

Em Linh vừa rời ra thì bóng dáng quen thuộc của em xuất hiện. Gương mặt thiên thần lúc mới nãy bây giờ đang được thay vào là một con quỉ satan chính hiệu. Tôi bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Trời đất ơi! Rõ ràng là tình ngay lý gian mà! Tôi chạy vụt đến bên cạnh em. Trưng ra nụ cười đẹp hết cỡ thợ mộc.

- Em thấy anh đá hay không?

- Đi mà hỏi cái người kia kìa. Tui không biết. – Rồi. Giận chắc rồi.

- Hic, oan anh mà. Là Linh nó bịt mắt anh từ phía sau. Anh cứ ngỡ là em. – Tôi líu ríu giải thích.

- Không biết. Con trai tụi anh ai cũng thế. – Ê, ê cái này là vơ đũa cả nắm nghen.

- Đâu nào. Oan thật mà. – Tôi nói rồi cầm tay em lên mà xoa xoa.

- Hừ. Tạm tin. Lần sau mà còn để em nhìn thấy thì coi chừng anh. – Em cuối cùng cũng bỏ qua cho tôi.

- Yes sir, madam. Bảo đảm sẽ không có lần sau. – Tôi đưa tay lên chào kiểu quân đội, em thấy thế thì bật cười.

Nãy giờ em Linh thấy tôi với em tình tứ thì có vẻ giận lắm. Thằng Tùng biết ý thì kéo em nó đi. Tôi cũng chẳng muốn dây vào lâu. Em mà giận lần nữa chắc chết.

- Ủa mấy nhỏ đi với em đâu? – Tôi đổi chủ đề nói chuyện.

- Mấy đứa than trời nóng nên kéo ra quán trà sữa gần trường hết rồi. Giờ em cũng định ra đó. Anh đi không?

- Thôi. Ngấn mấy con yêu đó lắm. – Tôi lè lưỡi. Nhưng lý do chính là tôi còn phải tới nói chuyện với Vân.

- Ừ thôi anh về đi. Em ra với bọn nó chút rồi về luôn. – Em chắc cũng biết tôi không thích mấy nhỏ bạn em lắm nên cũng tin.

Sau khi chen lấn muốn tắt thở thì tôi cũng tới được nhà tắm của trường. Tắm rửa sơ sơ rồi thay bộ đồ lúc đi đã mang theo. Xong xuôi tôi gọi cho nhỏ Vân.

- Này đang ở đâu thế?

- Chỗ cũ. Mà sao ông gọi tui ra mà giờ này còn chưa thấy đâu? – Nhỏ Vân nói giọng tức tối.

- Ờ xin lỗi. Bữa nay đá bóng trong trường. – Tôi thanh minh.

- Thôi tới nhanh đi. Tui tưởng bữa nay ông cho leo cây rồi chứ!

- Rồi rồi.

Tôi cúp máy rồi lao ra bãi lấy xe rồi phóng tới quán café. Vào trong thì đã thấy nhỏ Vân đang ngồi ở cái bàn hôm qua. Vẫn là ly sinh tố bơ đã vơi nửa. Nhỏ Vân đang ngồi gác chân một chân lên nhắn tin khí thế. Tôi gọi phục vụ một lon bò húc rồi ngồi xuống trước mặt nhỏ.

- Ê ê, nhắn tin với ai mà cười ghê thế?

- Ôi giật mình! Quỉ! Tới khi nào thế? – Nhỏ Vân hoảng hồn xém rớt cái điện thoại xuống đất luôn ^^

- Chà! Chắc thường ngày làm chuyện mờ ám nên bây giờ có tật giật mình phải không? – Tôi chọc.

- Này! Tui là tui đường hoàng lắm nhé! Không phải cái đồ ba lăng nhăng như ông đâu! – Hic, trình chém gió của nhỏ này lâu giờ vẫn chưa bị thui chột. Bị chọc cỡ nào cũng bật lại được hết.

- Thôi thôi cho xin. Giờ vào vấn đề chính. – Tôi tự nhiên nghiêm giọng làm nhỏ Vân cũng im bặt.

- …!

- Ê làm gì mà nghệch mặt ra như tượng thế? – Tôi huơ huơ tay trước mặt nhỏ.

- Ông… muốn biết gì? – Nhỏ Vân nghiêm giọng.

- Ừ tại sao Xu với Long chia tay? – Tôi bắt đầu hỏi.

- Thì tại Xu thấy ông đã không còn bận tâm tới nó nữa thì nó chủ động chia tay thôi, nó đâu có tình cảm với Long. – Nhỏ Vân đáp.

- Nếu chỉ đơn giản thế thì tại sao khi tên Long tới nhà Xu thăm bệnh thì Xu lại tỏ thái độ gay gắt với hắn ta thế? – Tôi tiếp tục hỏi.

- Ơ hắn ta tới nhà Xu hả? – Rồi nhỏ Vân bặm môi lại ra chiều suy nghĩ.

- Tui biết là có chuyện. Nói mau! – Tôi gây áp lực.

- Ông…ông hứa là nghe xong là phải bình tĩnh nhen. – Nhỏ Vân nhìn tôi ái ngại.

- Rồi. – Tôi thấy thế thì cũng nghiêm giọng.

- Chuyện này thật ra nên bắt đầu kể lúc 3 năm trước. Lúc ấy tên Long học SG được mấy tháng thì vô tình gặp lại cái Xu. Ban đầu Xu nó tưởng tên Long cũng chỉ muốn rủ đi uống nước này nọ. Với cả hắn ta bảo chỉ còn xem cái Xu là em gái thôi.

- Ừ. Tiếp.

- Rồi đến một ngày hắn ta rủ Xu đi sinh nhật bạn hắn. Hôm ấy Xu uống khá nhiều. Rồi Xu nó nhắn tin bảo tui đưa về. Nhưng mà tới nơi thì mấy người ở đó bảo là Long đã đưa Xu về trước rồi… – Nói tới đây giọng nhỏ Vân bỗng trùng xuống.

- Ừ, sao nữa.

- Tui thấy thế thì gọi điện cho anh tui rồi chạy theo con đường mà mấy người trong đám sinh nhật chỉ. Chạy một hồi thì cũng gặp tên Long đang dựng xe một bên vỉa hè. Hình như cái Xu nhậu say rồi lại gặp gió nên nôn thốc nôn tháo.

Nghe tới đây thì tôi cũng hiểu được sơ sơ rồi. Gì chứ đã say mà cứ lao xe chạy vòng vòng cho gió lùa thì thể nào cũng bị lã người đi. Sau đó dễ bề “hành động”

- Lúc ấy thì ông anh tui cũng đi tới rồi. Tui bảo từ từ xem tên Long làm gì. Nếu chỉ là chở Xu về nhà thì không sao, tui sẽ để yên.

- Nhưng… – Tôi mớm lời

- Nhưng hắn ta lại lủi xe vào một cái hotel gần đó. – Rồi nhỏ Vân dừng lại dò xét tôi.

- Quân khốn nạn! – Tôi tức tối.

- Ừ. Rồi tui mới cùng ông anh xông vào cái hotel cứu con nhỏ ra. Tên Long lúc ấy hình như cũng uống rượu ngà ngà rồi. Còn con Xu thì nằm trên giường, mấy cái cúc áo phía trên mở ra cả.

Tôi nghe tới đây thì máu nóng chảy rần rần. Trước giờ ghét nhất là thằng nào giở trò kiểu này. Đã mang tiếng con người mà lại đi làm những hành động của con vật.

- Tui biết ông giờ đang nghĩ gì. Sau lần đó con Xu cũng khóc hết mấy ngày. Tên Long gọi điện xin lỗi rối rít, bảo là do say rượu nên không làm chủ được bản thân.

- Tui hiểu rồi. – Nghe nãy giờ mà tôi ong hết cả đầu. Thật không ngờ tên Long này là loại người như vậy.

Nghe nhỏ Vân kể mà tôi thấy thương Xu quá. Cái cảm giác tội lỗi bỗng dưng ùa vào tràn ngập trong lòng. Xu đã phải chịu khổ nhiều quá rồi. Vì tôi mà em ấy mới gặp phải tên Long khốn nạn. Bỗng dưng cái lựa chọn của tôi bị lay động dữ dội. Không biết bỏ Xu chọn em có phải là sự lựa chọn sáng suốt hay không đây?

Chap 17:

Có một câu hỏi muôn đời những cô gái hay hỏi các chàng trai của mình là: “Nếu mẹ và em cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai?”. Tôi lúc này cũng đang phải đối mặt với một câu hỏi tương tự, đó là giữa Xu và em phải tôi phải chọn lấy một người. Mà cho dù sự lựa chọn của tôi có là gì thì sự dằn vặt là rất lớn. Giống như không tiến nhưng cũng chẳng lùi được. Dằn vặt vô cùng, khó xử vô cùng. Nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, có lúc tôi nghiêng về em, có lúc lại thấy Xu mới là người đáng thương. Giá như tôi có cái cưa thần kỳ, có thể chia đôi bản thân. Nhưng đó là giá như, thực tại luôn phũ phàng. Ai nói được nhiều bạn gái có tình cảm là sướng, chỉ có người trong cuộc mới biết được. Nói chơi chứ tôi có một ước muốn mãnh liệt lúc này là hai người hòa làm một. Ai cũng có cái tốt riêng, nếu được như thế thì tôi quả là người sung sướng nhất.

Tôi dạo này tự nhiên thích nghe nhạc, nhất là mấy bài trữ tình tiếng Anh. Mà bài mà tôi thích nhất chắc là When You Say Nothing At All. Nghe đi nghe lại mãi chẳng chán. Thế là điện thọai tôi lúc nào cũng đầy những bài hát lãng mạn. Em thấy thế thì thích lắm.

- Ôi! Em có nhìn lầm không thế này. Bữa nay lại còn nghe nhạc tiếng Anh.

- Ờ.

- Thế nghe anh có hiểu gì không? – Em hấp háy mắt tinh nghịch.

- Ờ thì… hiểu. – Tôi nói đại. Thực ra nghe cứ như vịt nghe sấm, có hiểu quái gì đâu. Thấy hay với hợp tâm trạng thì nghe thôi.

- Wow, hiểu gì nói nghe coi?

- Ờ thì… không hiểu, được chưa. – Tôi hết cách đành nhận. Thôi kệ cứ theo phương châm của Bác: Có thì nhận chứ không giấu dốt.

- Đó đó, biết mà. Bữa nay bày đặt xạo nữa. – Em phùng mà chu môi chọc quê tôi.

- Ý kiến mời ra phường. – Tôi chống chế.

- Này thì phường! – Em nhéo tôi một cái thật lực.

- Óa óa, đau quá. – Tôi ôm hông chạy, còn em thì rượt phía sau.

Cái cảnh này mọi người cũng quá quen rồi. Ban đầu thì họ còn nhìn nhau chỉ trỏ, nhưng sau này thì cứ mặc hai đứa tôi. Giống như cứ mặc định giờ ra chơi là hành lang sẽ là chỗ cho hai đứa cười giỡn vậy. Mỗi lần như thế thì em cười rất nhiều – nụ cười tỏa nắng. Tôi quí nhất chính là nụ cười này. Em sẽ chẳng lẫn vào đâu được dù đang đứng trong cả biển người (chẳng điêu đâu, các bạn nếu là tôi lúc này thì ai cũng nhận xét thế thôi).

- Anh này! – Bỗng em nắm tay tôi.

- Sao? – Tôi cũng hơi bất ngờ.

- Chị Ly dạo này thế nào rồi?

Tôi đứng hình mất mấy giây. Không phải do em nhắc tới Xu. Mà do tôi dạo này ngày nào cũng luôn bên em. Cũng lâu rồi tôi chưa tới thăm em ấy. Chắc Xu nhớ tôi lắm. Còn ba mẹ hai nữa.

- Ừ Ly khỏe em à. Mà sao tự nhiên lại hỏi.

- Thì tự nhiên hỏi vậy thôi. – Trong mắt em ánh lên một tia buồn.

- Anh sẽ luôn bên em. – Tôi ôm em thật chặt, rồi thì thầm vào tai em.

- Em yêu anh. – Em cũng ôm lấy tôi.

- Ôi trời tụi bay ra coi hai đứa nó đóng phim Hàn nè. Sắp rớt hết cả nước mắt. – Con Ngọc ngoắc tay mấy đứa nữa trong lớp.

- Ôi xời, chuyện thường ở huyện. Có phải lần đầu đâu.

- Thôi hai anh chị ra gốc phượng đằng kia kìa. Ngày nào cũng đóng phim trước cửa lớp.

Thế là hai đứa tôi thẹn thùng buông nhau ra. Cả lớp em cứ đứng mà cười nắc nẻ. Mà thây kệ, chúng nó biết hết cả rồi còn gì. Mà có khi tôi với em bây giờ còn nổi tiếng toàn trường ấy chứ.

- Thôi em vào lớp đi. Anh cũng về lớp đây.

- Vâng, anh đi – Em nói xong thì chạy ù vào lớp.

Tôi cũng chẳng dám đứng lâu, lao đi với vận tốc gần bằng âm thanh (vì vẫn còn nghe thấy tiếng cười của mấy con yêu phía sau). Tới lớp thì cũng vừa may ông thầy vừa vào.. Dạo này tôi học hành lơ mơ lắm. Cứ lên lớp là nghĩ tới gái (em với Xu chứ đâu). Về nhà ăn cơm, ngủ, cũng nghĩ tới gái. Nhớ lại lời em nói. Tôi quyết định chiều nay tạt qua nhà ba mẹ hai thăm Xu một chút. Cũng hơn tuần rồi chưa ghé. Ra ngoài mua một ít bánh qui làm quà. Xong đâu đấy tôi tắm rửa sạch sẽ rồi phóng qua nhà ba mẹ hai. Tới nơi, bấm chuông một chút thì trong nhà đã nghe tiếng dép xoẹt xoẹt đi ra.

- Ôi cha. Thằng này mày trốn đâu cả tuần nay thế hở con. – Mẹ hai vừa nhìn thấy tôi thì cười tươi.

- Dạ dạo này con bận học không qua thăm ba mẹ được. – Tôi nói xong thì chìa hộp bánh cho mẹ hai.

- Cái thằng tới là ba mẹ vui rồi. Còn bày đặt quà cáp. Vào đi con.

Tôi dắt xe vào, mẹ hai đóng cửa đằng sau. Vào trong thì thấy ba hai đang đọc báo. Tôi lễ phép chào.

- Con chào ba ạ.

- Ôi cha. Thằng rễ, qua chơi đấy à?

- Dạ vâng ạ. Ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ?

- Hai ông bà già này thì có làm gì đâu mà không khỏe. Mà con dạo này học hành thế nào rồi?

- Dạ vẫn tốt ạ. – Cái này xạo thôi. Hic, lên trường học toàn quậy phá là giỏi.

- Ừ, hôm trước ba mới nói chuyện với ba con đấy. – Ba hai nói rồi rót cho tôi cốc nước.

- Dạ vâng.

- Ừ ba mẹ ở đây cũng chỉ có con Xu. Nhà cửa thì cũng rộng rãi. Ba bàn với nhà thông gia rồi, hay là tháng sau con chuyển đến đây ở đi.

- Ơ sao tiện ạ. – Tôi hốt hoảng.

- Cái thằng này. Mày chê nhà ba mẹ nhỏ phải không? – Mẹ tôi tiếp lời.

- Dạ con nào dám, con chỉ sợ phiền thôi. Với cả nhà còn có cái Xu. Con tới ở thì… – Tôi ngại ngùng ra mặt

- Cái Xu làm sao. Nó chẳng phải vợ mày đấy thôi hở con. – Ba tôi vỗ vai tôi cười hà hà.

- Dạ… – Tôi lúc này cũng chả biết nên nói gì. Từ chối thì không biết nên kiếm lý do gì đây. Chẳng lẽ bảo ở với chị Huệ nấu ăn ngon, tôi không muốn đi.

- Dạ phải cái gì nữa. Quyết định vậy đi. Nhà thông gia cũng đồng ý rồi. Mày mà còn từ chối nữa là ba gọi cho ba mày đó. – Ba tôi đánh vào yếu điểm của tôi. Đó là trước giờ ba tôi nói gì tôi cũng chẳng dám cãi.

Thôi thế là xong rồi. Còn gì là những ngày tự do đàn đúm với anh em bạn hữu. Còn gì là những buổi sáng bình yên muốn nướng tới mấy giờ cũng được. Còn gì là những món ăn ngon bá cháy của chị Hụê. Còn gì là những buổi đêm chơi game, đọc sách tới gần sáng. Tôi dọn tới sống với ba mẹ hai thì chắc đời này coi như bế mạc.

- Dạ ba mẹ cho con suy nghĩ một thời gian. Tại bây giờ gấp quá, con không có ý chê bai gì nhưng quả thật chổ cũ con đang ở rất tốt. Con cũng chẳng muốn chuyển đi.

-Ừ thôi ba cho mày ba ngày suy nghĩ. – Phù.

Lần này chắc tôi phải nhờ tới mẹ thôi. Ở nhà anh em sợ ba như sợ sét. Nhưng ba lại nghe mẹ lắm, mẹ thì thương anh em tôi. Thế nên hồi nhỏ có đi chơi không xin phép. Về ba để sẵn cây roi trước cửa rồi. Nhưng mẹ khuyên vài câu thì cũng chỉ mắng vài câu thôi là cho qua ải.

- À mà Xu đâu mẹ? – Tôi lảng sang chuyện khác.

- Nó trên phòng ấy. Con gái con nứa gì mà ăn cơm xong là leo luôn lên phòng. Chẳng phụ giúp gì được cả. – Mẹ hai nói xong thì lắc đầu.

- Dạ chắc Xu mới bệnh dậy còn mệt. Để con lên xem sao. – Tôi bênh Xu

- Ừ con lên xem nó thử cho mẹ.

Tôi bước lên lầu, gõ cửa. Đây là lần thứ hai tôi đứng trước phòng Xu.

- Con đang mệt lắm mẹ. Con không muốn nói chuyện đâu. – Tiếng Xu vang lên sau cánh cửa.

- Anh đây. Anh vào được chứ? – Tôi lên tiếng.

- Ơ anh à. Anh vào đi.

Tôi đẩy cửa bước vào. Xu đang ngồi trên bàn máy tính. Thấy tôi em ấy vui lắm. Cười rạng rỡ. Nếu so sánh thì nụ cười của em đẹp hơn. Nhưng đổi lại Xu có đôi mắt biết nói. Đôi mắt lúc nào cũng buồn man mác. Nó trong veo như mặt hồ tĩnh lặng.

- Em nói mệt mà đang làm gì thế? – Tôi hơi bực mình khi mới nãy em nói dối.

- Em đang lướt web tí thôi.

- Thế em định ở mãi trong phòng à?

- Dạo này em thích ở một mình.

- Anh phải lôi em ra khỏi cái ổ này mới được. Đi, hôm nay đi chơi xả láng. – Tôi kéo tay Xu đứng dậy.

- Ơ đi đâu vậy anh. – Xu thắc mắc

- Đi rồi biết. – Tôi phăng phăng đi xuống, theo sau là Xu.

Thấy tôi lôi Xu đi xềnh xệch. Ba hai thì cười ha hả. Mẹ hai thì lắc đầu thở dài. Chào hai vị phụ huynh xong thì tôi dắt xe ra chở em qua bên Lotte Mark Nam SG (bên Q.7 ấy). Lên tầng trên cùng vào cinema mua luôn hai vé xem phim. Phim Công Chúa Tóc Xù. Hồi ấy tôi thích xem phim 3D lắm. Cứ phim nào ra có thời gian là tôi lại kéo chị Hụê với con bé em đi xem. Mua thêm hai phần bắp rang với hai coca. Nãy giờ thấy Xu cứ ngồi im thin thít, chẳng nói chẳng rằng. Quái. Chẳng lẽ bị bệnh trầm cảm rồi.

- Này em sao thế? Đi chơi với anh không thấy vui à? – Tôi hỏi với giọng trách móc.

- Không phải. – Xu lí nhí.

- Thế tại sao? – Tôi thắc mắc.

- Hồi nãy đi chưa có thay đồ, tự nhiên anh lôi người ta đi hùng hục. Bộ này mặc từ sáng tới giờ. – Xu lại càng nói nhỏ hơn lúc nãy nữa.

Tôi nghe xong thiếu điều bổ ngữa ra ghế luôn. Trời đất quỉ thần ơi. Con gái đứa nào cũng thế hả trời? Cái này thì Xu giống em y chang. Mỗi lần đi chơi là chọn đồ gần cả tiếng đồng hồ.

- Nãy giờ em không vui là vì lý do này á hả?

Xu gật đầu bẽn lẽn.

- Bó tay với em luôn. Mặc bộ này đẹp rồi.

- Dạ. – Xu thấy tôi khen thì mặt cũng giãn ra đôi chút.

Đợi thêm chút nữa thì cũng tới giờ phim chiếu. Phim chúng tôi xem là phim lồng tiếng. Bảo Thy với Hữu Châu thì phải. Phải nói là phim này hài hết chỗ nói. Vui nhất là cái đoạn bà phù thủy bỏ lại mấy cái lọ trong nhà. Cứ đổ một lọ vào cái nồi thì cái mặt bả lại hiện lên. Cả rạp cười điên đảo. Xu và tôi cũng không ngoại lệ. Hôm nay rủ Xu đi xem phim này đúng là không uổng phí mà. Chứ để em ấy một mình trong phòng mãi coi chừng lại sinh tự kỉ.

- Phim vui ghê anh ha. – Xu khoác tay tôi bước ra khỏi rạp.

- Ừ. Ba thằng nhóc quậy hết chỗ nói. Đoạn đó anh cười mãi. – Tôi cũng bình phẩm về bộ phim.

- Hì. Lâu lâu anh lại dẫn em đi như này nữa nha.

- Rồi, nhưng mà hứa là phải chăm chỉ phụ giúp mẹ. Cứ lười ở trong phòng là không được đâu. – Tôi ra điều kiện.

- Dạ. – Chà bữa nay ngoan bất tử. Nói câu nào cùng dạ.

Tôi dắt tay Xu qua bên khu trò chơi. Hai đứa nào là chơi bóng bàn, bóng rổ, rồi bowling. Xu suốt buổi cứ cười mãi. Tôi cũng thấy vui lây. Chơi đã đời thì hai đứa dắt xe đi về.

- Hôm nay đi chơi vui chứ? – Tôi vừa chạy xe vừa ngoái đầu lại hỏi.

- Dạ vui lắm. Anh phải thường đưa em đi như vậy đấy. – Xu ôm hờ lên eo tôi trả lời.

Bỗng tôi như có một luồng điện chạy qua người. Trước mặt lúc này là nhỏ Ngọc đang chở em theo hướng ngược lại. Hai đứa vừa đi vừa cười nói vui vẻ… cho đến khi thấy tôi và Xu. Thôi cái này là chết chắc rồi. Mà cái này là do mình tự nguyện chứ có phải bị ép buộc đâu. Rõ ràng là tình gian mà lý cũng gian nốt. Dẫu biết lập lờ trong tình cảm là khổ. Nhưng khổ tới mức này thì biết thế ban đầu độc thân vui vẻ còn sướng hơn…

Chap 18:

Tôi đứng hình mất mấy giây. Chiếc xe loạng choạng suýt ngã. Tôi lúc này mới định thần lại, thắng một cái rất kêu. Con Ngọc chạy ngang qua nhìn thấy tôi thì lắc đầu. Còn em thì nhìn tôi với ánh mắt hình viên đại bác. Thôi rồi ba mẹ ơi. Tết này con không về được rồi. Thế là tôi đành ngậm ngùi nhìn hai người đó phóng vụt qua trong sự bất lực.

- Anh, anh. Sao thế? – Xu đập vai tôi.

- À không sao. Anh cảm thấy hơi đau đầu một chút thôi. – Tôi lấp liếm. Chắc Xu mới nãy thấy tôi chạy ẩu nên mới để ý.

Nhưng mà cũng lạ. Xu không thấy em với nhỏ Ngọc hay sao ta. Rõ ràng hai người đó nhìn tôi với XU ghê gớm lắm mà. Không lý nào Xu không để ý được. Mà thây kệ, chuyện đó lúc này không còn quan trọng nữa. Quan trọng là làm sao để sửa chữa cái lỗi lầm không nên xảy ra này. Mà tôi cũng vì có ý tốt muốn dẫn Xu ra ngoài chơi để thay đổi không khí thôi mà. Mà sao hôm nay xui quá thể. SG cũng đâu có bé. Gần chục triệu dân cơ mà. Đúng là người xưa nói không sai, gây chuyện ác ắt khó sống mà.

- Anh, sao nữa thế? – Xu nãy giờ thấy tôi im như tượng thì lại lay tay tôi.

- Anh mệt chút thôi. Giờ về nhé.

- Vâng ạ.

Tôi lái xe chở Xu về mà trong lòng ngổn ngang trăm mối. Chào ba mẹ hai xong thì tôi về phòng. Nằm vật ra giường, tim đập thình thịch. Trời ơi điên đầu quá đi. Tự nhiên biến thành một thằng sở khanh chính hiệu. Em đã bỏ qua cho tôi một lần chuyện của em Linh rồi, giờ lại tới Xu. Nghĩ tới thằng cha Vi Tiểu Bảo trong phim Lộc Đỉnh Kí thì thấy thằng chả mới là sướng. Bảy vợ lận đấy, mà bà nào bà ấy cũng đều hòa thuận với nhau. Đàn bà hồi xưa thật là tuyệt vời (không có ý bôi bác chị em đâu nhé, miễn nhận gạch). Giờ thấy tôi có hai người phụ nữ thôi mà còn giải quyết không xong, thật là khốn nạn cái thân. Không lẽ giờ lại đóng mặt dày tới trước mặt em bảo:

- Ly ở nhà buồn quá. Anh thấy tội nên dẫn Ly đi chơi.

Có nước mà ăn tát, rồi chia tay trong vòng một nốt nhạc. Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng. Ôi đàn bà, sao lúc nào cũng làm cánh đàn ông chúng tôi điên đảo thế này!
Lấy hết can đảm tôi bấm số gọi cho em. Tiếng nói trong trẻo của cô tổng đài viên vang lên. Rồi, hiểu luôn. Chặn số tôi là cái chắc. Thế mới chết không chứ. Tôi lại vứt điện thoại qua một bên nằm suy nghĩ. Chẳng đâu ra đâu cả. Đang mung lung thì tiếng chuông điện thoại reo. Tôi mừng rỡ vồ lấy như bắt được vàng. Hơi hụt hẫng một tí, là số của Xu.

- Anh nghe đây.

- Anh còn mệt không? – Xu tốt thật, luôn quan tâm tôi thế chứ lị.

- Anh không sao, về cái xong tự nhiên khỏe hẳn ra. – Tôi nói láo như cuội.

- Dạ không sao thì tốt, thôi anh nghỉ đi, em không làm phiền nữa.

- Ừ. Mà sao lại còn bày đặt nói chuyện khách sáo thế? – Tôi trách.

- Hì. Em cúp máy đây. – Xu nói xong thì cúp máy.

Nói chuyện với Xu xong thì tôi mới nhớ. Còn một chuyện rất quan trọng nữa cần được giải quyết. Tức tốc bấm số của mẹ. Đầu bên kia đổ một hồi chuông dài thì tiếng nói quen thuộc của mẹ tôi vang lên.

- Hết tiền nữa rồi hả con? – Thế đấy, cứ mỗi lần gọi điện về lại chộp ngay câu này. Cứ làm như tôi là phá gia chi tử không bằng.

- Mẹ này. Sao lúc nào cũng nghĩ xấu cho con thế nhỉ! – Tôi thanh minh.

- Thì mày có đời nào gọi điện cho mẹ trước đâu. Toàn chờ lúc hết tiền mới sẵn tiện thôi.

- Đâu nào, con trai nhớ mẹ quá nên mới gọi thôi. – Tôi tranh thủ nịnh, tí nữa có việc quan trọng cần nhờ.

- Thôi thôi, mẹ sinh ra mày mẹ lại còn không hiểu mày. Có chuyện gì, nói đi.

- Mẹ! Sao mẹ lại có thể hiểu rõ con như thế chứ. Vâng quả thật là có chuyện cần mẹ giúp đây. Hì hì. – Tôi cười. Mẹ thật là Number 1

- Đó. Biết ngay mà, mày thì đời nào mà gọi cho mẹ hỏi thăm. Mang tiếng có con trai cũng như không mà. Biết thế hồi nhỏ mang hai anh em mày đổi quách lấy hai đứa con gái về nuôi có khi bây giờ lại được nhờ. – Đây là câu cửa miệng của mẹ tôi khi nói về hai anh em tôi.

- Ây dà. Mẹ lại thế rồi. Mẹ này.

- Sao? Nói đi.

- Là chuyện ba mẹ hai muốn con qua nhà bên ấy ở ạ.

- À. Cái đó ba mày có nói với mẹ. Mẹ thấy cũng tốt. Mày không chịu à?

- Ôi mẹ biết tính con quá rồi còn gì. Chúa ngủ dậy trễ, lại hay thức khuya. Với cả con thích tự do hơn. Ở với người khác thấy gò bó lắm.

- Ơ cái thằng! Nhà thông gia mà mày xem như người khác gì hở con.

- Nhưng mà con vẫn thấy không thoải mái đâu. Ở với chị Huệ tốt hơn, với cả mỗi lần chuyển nhà mệt lắm. Con cũng gần thi rồi… Blah…blah

Tôi viện đủ lý do nghĩ ra trong đầu. Năn nỉ gãy lưỡi mẹ mới đồng ý nói giúp với ba tôi. Phù, đúng là mẹ số zdách. Sau này nghỉ Tết về phải sắm cho mẹ cái gì mới được. Cũng lâu rồi chưa mua quà cho mẫu thân.
Thế là tạm ổn thõa xong việc ăn ở. Tôi còn đang trẻ, cần phải có không gian riêng. Tính tình lại thích ở một mình, ghét bị tù túng, lệ thuộc vào nguyên tắc người khác đặt ra. Trước giờ chỉ có chị Huệ là hiểu ý tôi. Chỉ không hề cấm đoán việc tôi đi chơi, ăn nhậu này nọ. Chỉ cần thông báo xin phép và nói địa chỉ, lịch trình rõ ràng. Tôi có đi sang Lào thì chị cũng cho đi. Đã thế chị Huệ còn nấu ăn ngon số một. Bữa nào không ăn cơm chị thì cái bụng y như rằng biểu tình.

Lên Đầu Trang