HomeGame OfflineBlog

Nhật kí cưa gái

Phần 11.

Rời nhà cô hiệu phó, 2 lớp quyết định chào từ biệt nhau, mình cũng mệt vãi rồi, đi từ sáng đến giờ, thế là chạy thẳng về nhà. Ăn vội cái bánh chưng mẹ để dành xong là tầm 4h chiều, đi vòng vòng quanh xóm chơi.

Công nhận cứ mỗi khi Tết đến không khí khu xóm của mình mới ấm cúng và thoải mái làm sao, nhà nào cũng thấy nghe nhạc xuân, cắm bông biếc đủ cả.

Mình ghé nhà ông hàng xóm chơi, 2 cha con đang ngồi đánh cờ. Ông hàng xóm này là thằng cha điếm thúi nhất cái xóm mình hồi ấy, chả rất là mê đánh cờ tướng, thế là vác tiền đi đặt hẳn 1 bàn cờ bằng gỗ. Chính giữa bàn cờ là dòng chữ to tổ bố:

-“Hạ thủ bất hoàn!”.

Đại thể là đã đi cờ ko được hồi lại.

Lúc này 2 cha con đang đánh cờ khá căng thẳng, hỏi ra mới biết thằng con thắng được 50k còn ông bố thắng thì thằng con phải đấm lưng cho mấy ngày. Chả ai chịu nhường ai, thẳng còn đánh khá bao nhiêu, ông bố đánh cùi bấy nhiêu, cuối cùng ổng đi nhầm một nước cờ. Thằng con bắt luôn con xe.

-“Ấy ấy, bố đi nhầm, đưa lại con xe đây, bố đi đường khác!”.

Lúc này thì ổng với cái câu ổng ghi trên bàn cờ hoàn toàn chả ruột thịt cái mẹ j với nhau, thế là thằng con nổi điên:

-“Hồi j hồi hoài, con ko chịu đâu, bố mất con xe rồi!”.

Thằng con tầm lớp 6, phản đối quyết liệt, mình ở đó cũng ko dám bay vào phân bua, đỉnh điểm của cuộc khẩu chiến là ông hàng xóm nhéo tai thằng con vác vào buồng trong, lấy roi đập nó một trận như chó, hic.

Đệt, mình ngồi ngoài nghe thằng cu nó khóc mà thương giùm nó luôn ấy, thôi thì cãi bố ăn đánh cũng đúng rồi, đang tính đi về thì ông hàng xóm lại lôi đầu thằng con ra:

-“Dcm đánh tiếp ván này cho tao, tao ko mất con xe!”.

Thế là thằng con vừa đánh tiếp, vừa khóc, lúc sau nó thua bét nhè, tội vãi, ông hàng xóm cười hả hê, thằng con đầu năm đánh cờ dự là cả năm nay nó như cái lờ luôn, chậc.

Những ngày sau đó thì cũng chả có j đặc biệt, toàn ở nhà ăn xong ngủ nghỉ, mãi cũng đến mùng 6 Tết đi học, chán nghỉ Tết lắm rồi.

Thời điểm này mình đã học lớp 11 rồi, đây cũng là năm đầu tiên mình bắt đầu được giữ tiền lì xì cá nhân, hồi nhỏ toàn đưa mẹ giữ với một tinh thần…….chống phá kịch liệt. Bị đánh bao nhiêu phen lên bờ xuống ruộng vì giấu tiền lì xì. Có dạo ống sữa đựng tiền lì xì hơn trăm ngàn của mình bị mẹ lấy năm mình lớp 3.

Mình gào thét xong lấy luôn một cái hộp khác đựng tiền trội xuống đất:

-“Nè! Mẹ có ngon thì lấy hết luôn đi!”.

Thế là mẹ lấy thật!

Cũng chả hiểu như thế gọi là ngu hay bã đậu nữa zz.

Tổng tiền trong túi lúc này là gần 200k, tuần sau nữa là đến 14-2 rồi. Đó giờ mình cũng chả để ý đếu cái ngày đó có ý nghĩa j, chỉ nhớ có dạo năm lớp 9 cũng ngày đó một con nhỏ bạn của mình tặng mình cái cục j đen đen nâu nâu, tưởng nó cho chơi mình vác trội thẳng vào đầu thằng bạn, sau dạo đó mình với con nhỏ đó cũng mất liên lạc luôn.

2 năm rồi, trải qua bao nhiêu sóng gió, gái gặp rồi, pede cũng ko phải chưa thấy, mình cũng định hình được 14-2 là cái ngày bày tỏ thành ý của 2 người yêu nhau, biết rõ đây là ngày đứa con gái phải tặng quà cho con trai cơ mà thời đó bao nhiêu thằng vẫn làm ngược lại, vãi Việt Nam, làm mình phải tất tả chuẩn bị cho cái ngày này.

Giờ ra chơi hôm đó ngồi bàn với thằng Long:

-“Sao mày, tính bữa 14-2 xuất quân sáng hay chiều??”- Mình hỏi.

-“Chậc, chắc tao tặng trong lớp luôn, hẹn ở ngoài gặp nó toàn đánh trống lãng, mje!”- nó thểu não.

Nhìn đến là phát tội, theo đuổi cả năm rồi mà con bé lớp nó chưa lần nào chịu đi chơi riêng với nó, ít ra mình cũng ngon hơn nó vì đã đi ăn sáng riêng với nàng 1 lần rồi.

Nhắc lại cái thằng Long này, đến chúa cũng phải cười nhiều chuyện về nó.

Cũng năm 11 đó anh con được nhà tậu cho cái đt ghẻ nhưng thời đó đứa nào có đt là ngon lắm rồi. Cũng như bao nhiêu đứa, lần đầu dùng đt có biết cái mje j đâu. Thế là thằng bạn mình nó mới nt giả gái để làm quen bắt chuyện.

Lz mẹ thằng mê gái, chết mê chết mệt nt trối chết luôn chứ, được khen đẹp trai, học giỏi……sướng như j rồi, cá đã cắn câu, thằng bạn mình hẹn nó ra quán trà sữa uống nước.

Khỏi nói đi, nó gật đầu ngay tắp lực, hí ha hí hửng.

-“Chiều đi chơi bro ko mày??”- mình giả bộ hỏi nó.

-“Thôi, chiều anh đi chơi với gái rồi, mấy chú cứ chơi vui vẻ, hì hì!”- nó cười khoái trá.

-“Bố thằng ngu!”- mình cười thầm.

Đúng 3h chiều hôm đó đám mình tầm 5 thằng kéo nhau ra quán trà sữa đó ngồi.

Anh con đúng y hẹn đếu chật giây nào, dự là chắc cũng đến từ sớm đảo mấy vòng rồi vào luôn, ý là mình đúng hẹn.

Vừa thấy nó, đám mình giả bộ:

-“À đù móa, đi đâu nhìn đẹp trai ghê bay!”.

Nó vuốt tóc vẻ cao ngạo:

-“Bí mật, hề hề!”.

Thằng nào thằng nấy đưa mắt nhìn nhau cười nhưng nó vẫn đếu biết.

-“Đạt, nghe nói mày cũng có đt hả, đưa số đây tao lưu!”- nó hỏi thằng bạn mình, chính là cái thằng nt giả gái dụ nó.

-“Ờ ờ, mày lưu nè 09XXXXXXXX”.

Nó lưu lại, “Đạt cùi bắp” đây là biệt hiệu thằng Đạt tụi mình đặt vì cha nó tên là Ngô.

-“Quái, em yêu hẹn tao sao lâu ra quá ta??”- nó ngồi chơi với tụi mình chút, vừa thắc mắc.

-“Hay mày gọi điện nó thử???”- nguyên đám đồng thanh.

Thế là nó ấn nút gọi.

-“Quái nhỉ, lạ thật, sao kì vậy ta??”- nó trầm ngâm, mặt đỏ tía.

-“Sao số con bé tao lưu bây giờ lại ra tên thằng Đạt nhỉ??”- nó đưa mắt hỏi.

Nguyên đám cố lắm mới nín được cười. Nó cứ ngồi suy nghĩ, phải lúc đó có máy tính chắc nó ngồi tính đạo hàm, tích phân này nọ luôn =))

Sau đó nó đập bàn:

-“Loz mẹ mày Đạt, m làm gì máy tao mà sao số con nhỏ kia giờ lại lưu tên mày là sao, dmm??”.

Đến lúc này thì chịu hết nổi rồi cả đám bò lăn lết ra cười như điên dại, móa tới tận đó mà vẫn còn ko biết, thằng này chả cần tập luyện gì cũng đã ngu sẵn rồi. Bữa đó ảnh quê thiếu điều muốn đội quần luôn, đó cũng trở thành một trong những mốc sự nghiệp chói lọi nhất cuộc đời nó.

Thế là thằng này quyết định xuất quân vào buổi sáng đi học luôn, mình thì lúc đó đã định hẹn nàng đi chơi riêng rồi trội vào mặt cho nó lãng mạn.

Tối hôm đó 2 thằng khờ lần đầu cưa gái gặp nhau ở tiệm tạp hóa lúc 7h tối:

-“Giờ mua Socola ở đâu nhỉ??”- mình thắc mắc.

-“Loz mẹ cái đó cũng ko biết mà đòi cua gái à??”- nó bực lên với mình.

-“Thế mày biết thì dắt đi luôn, chửi cc!”- mình cũng sùng lại.

-“Tao cũng đếu biết, cứ đi kiếm hồi cũng thấy!”- nó nói tỉnh bơ.

Chỉ muốn giộng vào mặt thằng ôn này thôi.

Đảo đảo chừng 30’ cuối cùng ghé tạp hóa mua luôn, hộp Socola hình chữ nhật, thon dài chừng 2 gang tay, 35k một hộp.

2 thằng mua giống nhau luôn, nghĩ lại vẫn mắc cười cái hôm ấy.

Sau đó đi mua hộp đựng, mình chơi cái hộp màu hồng bao đẹp, nó hộp màu trắng, sau đó yên tâm ra về.

Những ngày sau đó, mọi thứ vẫn hết sức bt, mỗi lần nàng đi ngang lớp mình đúng lúc mình đứng lan can hóng gió 2 đứa lại nói chuyện chơi. Đã bắt đầu có râm ran tin chúng nó rỉ tai nhau về việc mình đang cưa nàng, chậc.

Hôm đó có tiết Lí chuyên, lại gặp ông thầy hắc ám, đang giảng bài tự nhiên nhìn về phía mình:

-“Sao, sắp tới có tặng quà cho cái bạn gì cao cao dễ thương bên lớp T ko??”.

Lz mẹ, nguyên lớp quay xuống nhìn mình cười rũ rượi, cha thầy hóng tin tức đâu ra nhạy vãi đ’, cả buổi đó bị ổng chọc suốt, cuối giờ còn chốt một câu:

-“Tình đơn phương là đẹp nhất đấy!”.

Đệt mệ cái câu chốt đó nhớ đến giờ.

Đêm trước ngày 14-2-2008 định mệnh, tự nhiên lo lắng, run như cầy sấy, cuối cùng quyết định tặng trên lớp luôn, rủ ra ngoài ngại đ’ dám rủ, thời đó đúng là trẻ con ngây thơ mà, lại ôm con gấu ngủ, sáng mai xuất quân sớm luôn.

(Bạn đang đọc truyện tại www.waphack.vn, chúc bạn online vui vẻ)

Phần 12

Đêm đó cứ nằm lăn qua lăn lại, thật sự là hồi hộp lắm, lần đầu tiên tặng quà ngày lễ tình yêu cho người mà mình thích, run lắm chứ đ’ đùa. Tụi trong trường nó biết chắc chọc cho thối mặt. Hồi đó ngại ngùng, đàn bà là vậy, bây giờ đang chạy xe giữa đường đứng vạch trym ra tè tỉnh bơ chả biết ngại là gì, công nhận thời gian thật kì diệu, có thể thay đổi con người.

Sáng 14/2 tiết trời se lạnh tí thôi, 5h30 đã thức rồi, suy đi tính lại cả đêm cuối cùng chả dám tặng trước mặt vì chả tìm được cơ hội nào có thể qua khỏi mắt đám cú vọ trong trường. Thế là thức sớm, chạy hết tốc lực đến trường, hộp quà 35K yên vị trong rổ xe.

Vào đến lớp, cất cặp xong chạy qua lớp nàng ngay, quyết định để hộp quà vào trong ngăn bàn chỗ nàng ngồi. Ờ, đứa nào đọc xong bảo mình là thằng nhát gan thỏ đế này nọ nhận luôn, hồi đó ngại chết luôn í.

Sau đó ngồi im re trong lớp đến tầm 6h30. Lúc đó đang ngồi học lại bài tại chút có tiết kiểm tra 15’ môn Sinh thì bỗng nhiên một đám con trai lớp T kéo qua lớp mình, tụi nó đứng trước lớp la ó um xùm, có mấy thằng vào bắt tay rồi cổ vũ này nọ chứ.

Ra là lúc nàng móc quà ra nguyên đám đều thấy, tin đồn mình đeo nàng bao lâu nay đã thành thực rồi, mình chỉ biết cười trừ khi bị tụi nó với mấy thằng cờ hó lớp mình chọc. Chả biết tình hình nàng bên đó sao rồi, lz mẹ biết thế rủ ra ngoài tặng riêng, ai ngờ như vầy cũng còn lùm xùm hơn nữa.

Đ’ dám qua đó hóng tin tức, ngồi lì đến tiết kiểm tra Sinh, cứ qua môn này đã rồi tính. Nhắc đến Sinh, hồi đó đám mình sinh đẻ thì rành rẽ chứ cái môn Sinh thằng nào cũng lờ đờ có học hành đếu đâu.

Nhờ hồi lớp 8, mới dậy thì chừng 1 năm thôi, thằng Toàn với thằng Luận 2 thằng cãi nhau về một chủ đề khá hot hồi đó:

-“Con gái đẻ con bằng j??”.

Thằng Toàn bảo đẻ bằng cái “ấy ấy”. Còn thằng Luận thề sống thề chết là con gái đẻ bằng…………. “cái lỗ rún”.

Thế là đếu thằng nào nhường thằng nào, 2 đứa cá nhau 10k cho thằng nào đúng rồi kéo nhau lên gặp cô giáo dạy Sinh hỏi. Đệt mệ, cũng ít có rãnh, sau đó 2 thằng mỗi thằng viết một bảng kiểm điểm hết sức lãng xẹt vì giỡn mặt với cô. Bởi vậy nền giáo dục VN chỉ là những con sâu đục khoét hết sức tài tình, thắc mắc thì hỏi chứ làm đ’ j bắt ghi bản kiểm điểm.

Lúc đó mình cũng thắc mắc có khi thằng Toàn lên hỏi cô:

-“Cô ơi con gái đẻ bằng  hay bằng cái lỗ rún”.

Ai chứ thằng này dám lắm, hỏi thế thì chưa ăn tát là còn may.

Rồi lên đến lớp 11, bữa đó nguyên đám đạp xe vòng vòng chơi, kể lại cái chuyện đó cho thằng Tín bạn mình nghe, vừa nghe xong nó chửi luôn:

-“Cái dcm, thằng Luận ăn cứt j ngu vl vậy, câu đó con nít còn biết!”- trông nó có vẻ bức xúc lắm.

-“Thế mày biết đẻ bằng j ko””- mình hỏi, mấy đứa bạn chăm chú nghe.

-“Dm, tao có phải thằng ngu đâu, dm nó, đẻ bằng lỗ……đít chứ j??”- nó vừa nói vừa chửi thề.

Ờ cũng ko có j lắm, hôm đó nguyên đám cười mà cười mà cười muốn té xe luôn, thằng nhỏ mặt đỏ như trái gấc, xấu hổ như con gái mới làm lần đầu cười thôi rồi.

Quay trở lại thực tại, nguyên đám đang làm bài kiểm tra Sinh 15’, cũng may mình có học qua rồi, làm bài băng băng.

Thế rồi thằng Nghĩa lớp mình bị bắt vì quay bài trong hộc bàn, thằng nhỏ mặt cắt ko còn hột máu, cô ghi sổ đầu bài, cả lớp quay lại chăm chú nhìn nó.

Thằng Kiệt mới khều khều mình:

-“Dm, quay bài ngu như chó, đúng là gà, ai như anh em mình nhể, hé hé!”.

Nó ngồi cười rõ to, đến cô cũng nghe thấy, thế là cô lại gần nó, bắt luôn cuốn sách nó đang giở ra giữa chừng.

Công nhận mình cũng thắc mắc kiếp trước nó ăn cái chó j mà vừa xui vừa ngu đến thế, giờ học hôm đó có 2 thằng quay bài bị bắt, người đời tiếc thương cho thằng thứ nhất và xỉ vả cười vỡ bụng với thằng thứ 2.

Nguyên giờ học hôm đó mình đếu dám vác mặt qua lớp nàng luôn đó, thôi để ra về chạy theo vậy.

Ngày hôm đó ko phải mỗi mình mình xuất quân, cả đống thằng bạn mình cũng ra quân.

+Thằng Long nghe tin mình bỏ quà vào hộc bàn nó sỉ vả mình nát nước:

-“Thằng gà, tặng quà cho gái mà ko dám tặng trước mặt, mất mẹ nó hình tượng!”.

Sau đó nó còn chử này nọ nhiều lắm, mình chỉ dám im thinh nghe nó chửi, lúc sau mới hỏi thằng bạn cùng lớp nó xem nó tặng quà thế nào thì thằng đó nó cười cười bảo:

-“Thằng lz Long lớp đang đứng hát đầu giờ nó bu lại chỗ em Vân đưa gói quà xong ko nói gì chạy mất, buồn cười như j ấy!”.

Nghe xong định kiếm coi thằng Long nó đang ở chỗ nào để đập cho nó một trận mà đếu thấy đâu, cmn tưởng nó hay lắm chứ.

+1 thằng lớp nó nữa là thằng Luận, tức là cái thằng đẻ bằng lỗ rún ấy, nó xếp hẳn 99 bông giấy đem vào tặng. Nghe tin nó chuẩn bị tặng nguyên đám lớp mình kéo sang đứng dạt 2 hàng trước cửa lớp gần chỗ con bé thằng Luận tặng rồi vỗ tay như điên. Đến nỗi con nhỏ ko dám nhận quà mà trả lại, thằng Luận thì mặt ngáo ra chả hiểu vì sao.

Nói chung hôm đó mình tặng quà như cứt, mấy thằng bạn mình cũng như cc chả khác j mình, quá gà hay là quá xui nhỉ.

Giờ ra về, vừa thấy nàng băng băng ra cổng là mình vù theo ngay.

-“Nè!”- mình chạy ngang mặt nói.

-“Ờ……”- nàng nhìn mình rõ bối rối.

Mình cũng chả biết nói j luôn, tâm trạng rõ nặng nề, 2 đứa im thin thít.

-“Hộp quà hồi sáng í…..tao…ờ…tao….!”- mình ấp a ấp úng.

-“………m làm t sáng đến giờ bị tụi nó chọc…….”- nàng ngập ngừng.

-“Mắc j chọc??”.

-“Biết còn hỏi!”.

-“Sax, hộp đó t để tặng em Ngọc ngồi kế mày mà.”- mình nói mà mặt tỉnh bơ.

Mặt nàng lúc đó thộn ra nhìn như cứt ngâm, vội vàng bỏ tay vào cặp lấy ra hộp quà mình tặng:

-“Ra vậy, làm t quê sáng h, nè, trả m nè, đem mà tặng bạn Ngọc!”.

Nhìn cái thái độ vội vội vàng vàng lấy hộp quà ra cộng thêm cái mặt đỏ chót của nàng mà mình cười gần chết.

-“Ấy ấy! t đùa mà, tặng m đó, 35k chứ chả đùa đâu!”- mình năn nỉ.

Nàng chỉ phì cười sau đó nói với mình:

-“C nè, bây giờ ko phải lúc để t nhận món quà này của m đâu, m hiểu ý t chứ!”.

Hồi đó mình hiểu câu của nàng là như này:

-“C nè, bây giờ ko phải lúc để t nhận món quà này của m đâu!”.

Còn bây giờ nghĩ lại mình thấy câu đó phải hiểu như này nè:

-“LỘN CÁI BÀN!”.

Nàng ko nói j thêm, mình đành lấp liếm:

-“Bạn bè thân nhau tặng quà có j mà ghê vậy, m nhận đi, sau này có j đãi t ăn, 35k nhé, hề hề!”- giả bọ đùa mà lòng đau như cắt.

-“Xì, chỉ thế là giỏi thôi!”- nàng lè lưỡi trêu, có vẻ thoải mái hơn rồi.

Sau đó mình lái hẳn sang chuyện hồi sáng 2 thằng ngu lớp mình bị bắt, lấp đi cái chuyện hộp quà. Nàng cũng hiểu ý chả đả động j thêm, cười câu chuyện của mình.

Sau đó đến ngã rẽ lại tạm biệt nhau, mình thì mang theo con tim đang đau đớn vì gián tiếp bị từ chối, còn nàng trong cặp sách có hộp Socola 35k thời giá 2008. Nghĩ lại như cc.



Teya Salat