Vy vào lớp thấy có 1 bó hoa và 1 cái thiệp trên bàn, lớp nó lại có dịp bàn tán ra vào -Nhỏ này hồ ly thật, quyến rũ anh vũ rồi nay lại quay sang cả anh Phong -Phải đó, thật là, ko biết…nó dùng bí quyết gì nữa -Hôm trước mình cướp được mảnh áo anh ấy, về xem bói làm phép mà ko được là thế nào? Huhu … Nó chán nản, lắc đầu, cái bọn hám trai này, dù trời có sập thì vẫn ko bao giờ từ bỏ cái tính soi mói này đâu. Nó cầm bó hoa lên, rồi cầm tấm thiệp lên đọc. Một từ lù lù đập vào mắt nó “Cao Phong”, như chỉ đợi có mỗi chữ đó, nó xé đôi tấm thiệp rồi vứt luôn bó hoa vào thùng rác Trang từ từ đi đến chỗ nó -Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại vứt nó đi như thế? -Của 1 tên hâm, để lại thì có mà hâm theo hắn -Kai rất được quý mà, sao cậu lại chê như thế, khối cô mơ cũng chẳng được đấy, hihi -Xù, cho ko them. Bỗng dưng có cục đá rơi vào đầu. Mệt _nó lại nằm gục xuống bàn, dường như đây đã trở thành thói quen của nó “hừ, xem mày còn chảnh được bao lâu nữa nhá, con ranh” _Trang hậm hực về chỗ Trên đường về, nó lại gặp Phong, cậu ta cố tình chứ đâu -Tôi đưa cậu về nhà nhá _Phong xí xa xí xớn -HỎi thừ, nhà tôi ở xa lắm _nó xua xua tay, ý đuổi đi -Xa? Thế nhà cậu ở sao hỏa hả? -Uk _hết chuyện để nói, nó ừ bừa -Thế chúng ta, đi uống nước đê, vẫn còn sớm mà Dù ko có thích nhưng nó vẫn nhận lời. Nó muốn nói rõ, cho thoát khỏi cái tên bám đuôi này Đang đi đến gần quán nước thì điện thoại của Phong reo, cậu ra nghe, khi quay lại thì khuôn mặt biến sắc -Xin, xin lỗi, tôi có việc bận… -Nên tôi phải đi, cậu cứ về 1 mình đi_nó trả lời thay cho phong -Vy à, xinh lỗi nhá, tại chuyện gấp quá… -Nói nhiều. biến. Bực cả mình -Xin lỗi mà… Phong có vẻ lung túng nhưng vẫn phải chạy đi. Chủ tịch gọi mà, ko đi sao được. Mà sao chủ tịch tự dưng lại gọi, chẳng phải là do con gái chủ tịch sao?.... Nó mặc kệ, vân bước vào quán nước, chẳng lẽ là ko có cậu thì nó ko được uống nước Ngồi được 1 lúc thì đt của nó cũng reo -Có chuyện gì thế? -Chị à…có chuyện rồi _Giọng Key khá khẩn trương -Sao? _nó ung dung cầm cốc lên, dường như chẳng có gì cho nó phải bận tâm cả -Bọn chúng lại đến nữa rồi, lần này có cả… -Uk, biết rồi _nó thong thả trả tiền, rồi cũng thong thả đi về khu biệt thự của mình… Vào nhà…thay quần áo…bước ra…trông nó khá khác với mọi khi Nó mặc 1 chiếc quần bò mài dài, màu xanh da trời, bó sát, khá đơn giản, 1 chiếc áo sơ mi giả bò. Một mái tóc nhuộm vàng và 1 đôi mắt màu nâu khói. Tóc hôm nay được buông xõa, ôm sát khuôn mặt trái xoan. Đi đôi cao gót 10 phân như mọi khi. NÓ đã hiền đi rất nhiều. Điều đặc biệt là hôm nay nó còn đeo thêm 1 chiếc cặp. Chiếc cặp được đeo trễ xuống, màu đen, đính đầy những viên đá quý, sáng lấp lánh, rồi những chiếc đinh chĩa ra…(mọi khi nó chỉ mang túi sách hoặc là ko mang gì, nhưng hôm nay nó mang cả cặp đi, ko biết trong đó có chứa gì) Đi ra ngoài, phóng chiếc xe yêu của mình đến Davil -Bọn khốn, dám đến chỗ của ta gây chuyện lần nữa, ta sẽ ko để cho các ngươi yên như lần trước đâu, hừ……………ngưng 1 lúc, nó nói tiếp………………..bố à, lẽ ra chuyện này bố phải là người giảy quyết chứ, nhưng thôi, con sẽ làm thay Nó vừa bước vào quán bar thì -Chị Linda! _2 hàng đàn em sếp ngay ngắn ở cổng vào, cùng đống thanh Nó ko để ý đến lũ đàn em này, mặt lạnh tanh bước vào quán. Chưa bao giờ nó ghét vào quán của mình như lúc này. Hai hàng người vẫn cúi đầu, trong đó có cả Key, Zin, ki và Rây Nó bước vào quán, ko khí trong quán, đang cực kì căng thẳng. Ko có 1 người khách nào, chỉ có người của nó và khoảng 70 tên mặc vest đen.Tay tay đều mang đao, côn hoặc là kiếm. Mặt tên nào tên đấy cũng đằng đằng sát khí. KHung cảnh trông rợn người, dù là quán bar quen thuộc của nó. Bọn đàn em của nó hôm nay cũng ko dám nói gì. Quán như sắp nổ đến nơi….. Nó lạnh lùng đảo qua 1 lượt người, rồi dưng lại ở tên cầm đầu, tên có khuôn mặt vuông chữ điền, nhìn ko hung hăng tẹo nào, thậm chí còn rất hiền. Nhưng sự thật nó phũ phàng, cái tên có khuôn mặt hiền đó lại lòng dạ hiểm ác…nó đã bị lừa…lần thứ nhất… -Haha lâu rồi ko được gặp thiên thần của thế giới đêm nhỉ? _tên đó dang hai tay ra, ngả lưng vào ghế, vẻ ung dung, ta đây – Ha, đẹp hơn trước nhiều rồi, thiếu nữ rồi đấy,haha -Đến đây làm gì? _giọng nó lạnh lùng -Còn phải hỏi đại ca đến làm gì sao? Ngu thế! _1 tên đàn em của hắn lắm mồm (vẩu nữa), thấy vậy Key cũng lên tiếng -Chỗ này ko phải cho mày nói, thằng khốn -Cái gì, muốn chết hả? _tên kia nhảy dựng lên -Nói ít thôi. Hãy vẩu theo cách của bạn, ha ha ha _Key lăn ra cười vì tên vẩu kia, bọn Zin, Ki Rây cũng cười Tên kia định xông lên thì bị thằng đàn nah giữ lại -Mày muốn chết hả? nói xong ông ta lại quay qua nó -Ha ha, nhớ hồi xưa, thiên thần ngoan hiền lắm mà,à ta còn nhớ… _ông ta nhìn xa xăm, vẻ nghĩ ngợi về cái quá khú đó. Cái mà khiến nó đau khổ nhất, cái mà nó muốn quên nhất, nhưn ko quên được. Nghe ông ta nói vậy, cái nỗi đau của nó lại trào lên -Câm mồm lại! Thế rốt cuộc ông muốn gì? -Ha ha, càng lớn càng có gai nhỉ, nhưng ko sao, thiên thần bây giờ vẫn là con bé ngây thơ ngày nào thôi ha ha Nó im lặng, cắn chặt mối, mặt đã hơi nhợt đi, nhưng -Ha, ôn nghĩ tôi vẫn là con bé ngày xưa sao? Sai rồi đấy! _nó nhếch mép cười, chiếu ánh mắt, nhìn thẳng vào ông ta -Con bé này, càn lớn, miệng càng sắc nhỉ. Mà ta vẫn coi cô là con nhóc ngu ngốc ngày xưa thôi. Thì sao nào? _khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ khinh thường Thật là tiếc rằng khi ông đã khinh thường nó, nó của hôm nay. Nó của ngày xưa đã ko còn rồi Nó lại nhếch mép cười tiếp, ngồi xuống cái ghế đối diện (đứng mãi, mỏi), nhìn ông ta…
Quá khứ của Linda -chú à, sao chú lại đưa con đến đây thế? _một đứa trẻ buộc tóc 2 bên trông rất dễ thương hỏi -À, chúng ta đi chơi công viên nhá_người đàn ông mặt vuông chữ điền trả lời -Nhưng đến công viên đâu có đi hướng này ạ?_cô bé vẫn thắc mắc -…người đàn ông đó ko nói gì và đưa nó lên 1 chiếc xe màu đen. Trên đường đi cô bé liên tục hỏi này nọ nhưng ông ta vẫn ko trả lời. Mãi cho đến 1 lúc sau -Đến rồi, xuống đi -Đây là đâu vậy chú? -Mày hỏi vừa thôi, điếc hết cả tai, mau vào trong nhà đi. Ông ta đẩy nó vào 1 cái nhà kho. Khá rộng và tối, chính vì ngày hôm đó mà nó sợ bóng tối lắm. Ngồi được 1 lúc thì có 1 bọn đi vào. Trông tên nào tên ấy cũng hung hãn, đáng sợ, với 1 đứa bé mới có 5t lại còn mới bị tai nạn xong -Là thứ này sao? _1 người đàn ông khác, trông cao to vạm vỡ đang chỉ vào nó -Đây là con gái hắn ạ! -Ha ha, con gái sao? Tốt lắm_ tên đó cười man rợ, tiến đến, lấy tay đẩy cằm nó lên -Sao các chú lại trói cháu? _nó quá ngây thơ, trong sáng, cứ như lọ thủy tinh, nhưng thủy tinh lạ dễ vơn và nó dễ bị tổn thương - Ha ha ha ha…- tên đó nhìn qua bọn đàn em, bọn chúng ko hiểu gì nhưng mà vẫn giả vờ cười. Chúng cười, cười như 1 luc chó điên. Như 1 bầy sói mới bắt được con mồi và chuẩn bị ăn. Nhưng trước khi ăn, chúng phải đùa với con mồi cái đã. (đó chúng chỉ khác những loài thú ở chỗ đó, chúng còn biết giày vò con mồi trước khi ăn) -Sao các chú lại cười? Bốp………nó bị 1 phát tát vào má trái, lần bị đánh đầu tiên trong đời. Đôi má trắng hồng đang ửng đỏ, nó ngước mắt lên nhìn những người ki -Tại thằng bố mày đó! _tên kia gằn giọng -Hức hức, sao các chú lại đánh cháu_nó đau, nó khóc, nó ngước nhìn lên tên mặt vuông chữ điềng –Chú ơi, chú đưa cháu về đi mà, cháu ko thích ở đây đâu_lời nói của 1 đứa bé 5t, khẩn khoản,ánh mắt nó chan chứa sự biết ơn. Nhưng tên kia chẳng nói gì mà quay đi -Mày muốn đi hả? Này thì đi này…đi này…_mỗi câu nói tten ác độc đó lại đạp vào bụng hay sườn nó 1 phát. Nó ngã ăn ra đất, quằn qoại đau. Vừ bị xe đâm xong lại bị hành hạ như thế này, điều cơ bản là ko thẻ chịu được với đứa trẻ 5 tuổi. Nhưng nó thì khác, nó vẫn ngước nhìn bọn chúng, nó đã kiên cường từ bé rồi -Các chú là kẻ xấu! - Ha (tên đó trợn mắt), ta lf người xấu sao, bố mày còn xấu hơn ta nhiều đó, có hiểu ko? -Bố cháu là người tốt! -Tốt? Mày dám cãi tao hả? Tao bảo xấu là xấu_hắn ta cứ nói và cứ đánh nó -Không, bố cháu là người tốt nhất trên đời này, bố cháu còn hay đóng góp tiền vào quỹ từ thiện cơ -Ha, đấy là do ông ta cắn giứt lương tâm thôi, chứ đâu có thằng ngu nào đi vứt tiền qua cửa sổ như vậy hả? -Ko phải, ko phải _nó vẫn lắc đầu cật lực -con bé này ngang nhỉ, muốn chết phải ko? _hắn nắm tốc cô bé, đập đầu vào tường. Máu trên đầu túa ra, nó choáng và ngất đi…tên đó chỉ chịu dừng lại khi có người vào can ngăn Trong lúc nó mê man, nó có nghe thấy cái gì đại loại là ko bao giờ được động vào địa bàn hay lôi kéo khách hàng của chúng thì ai đó sẽ được sống …. Hai ngày sau nó mới tỉnh lại -Bố! _vừa mở mắt thì nó đã chạy ra ôm chầm lấy bố nó -Con gái yêu, sẽ ko có chuyện gì nữa đâu _bố nhẹ nhàng vuốt tóc nó, rồi ân cần nói với nó. Chỉ có gia đình mới đem lại cho nó cảm giác ấm áp này thôi -Bố ơi, con sợ_nó nép vào ngực bố nó –Họ bảo bố là người xấu, nhưng con ko tin đâu, bố là anh hùng mà -Con gái à, bố sẽ ko để cho ai bắt nặt con nữa đâu …, 10 năm sau, nó đã 15t còn anh Bảo 20t -Ta có chuyện muốn nói với con _bố nó gọi nó vào phòng đọc sách -Có chuyện gì vậy ạ? _nó đã lớn hơn, thông minh hơn. Nó vẫn là thiên thần nhưng là thiên thần có đôi cánh màu đen -Ta……._bố kể cho nó mọi việc làm cũng như dự định của mình -Con biết! _nó trả lời lạnh nhạt, với 1 đứa thông minh như nó thì vieecjphats hienj ra c huyện này là đơn giản Bố nó thoáng ngạc nhiên nhìn nó -Bố à, bố ko phải lo cho con nữa đâu, con lớn và mạnh rồi mà hi hi…_nó cười, ôm cổ bố nó rồi chạy ra ngoài Ra ngoài với tình yêu đầu của mình, Hoàng Ngọc Tưởng ….rồi nó lại bị cắm sừng… Hết bỗi đau này lại đến nỗi đau khác, nó đi du học và có ngày hôm nay ……. Ngồi trong quán bar nó bất giac nghĩ về cái quá khứ đau khổ đó -Thế rốt cuộc ông đến đây có việc gì? -Nhìn cái quán này cũng phát đạt nhỉ, thống trị cả thế giới đêm cơ đấy, mà cô nghe nói có anh trai làm chủ cả 1 công ty xuyên quốc gia rồi nhỉ, giỏi thật đấy -Hóa ra hôm nay ông đến đây để khên hai an hem tôi hả? Ha, ko cần đâu, lời chó sủa, ko thích nghe -mày…_lũ đàn em của ông ta lên, đàn em của nó cũng vậy, như chỉ chờ sự ra lệnh của nó là xông vào thôi - Ha ha, thẳng nhỉ, thôi được rồi, ta vào chủ đề chính luôn đi. Cô còn nhớ chuyện của hơn 10 năm trc ko? Bố cô đã hứa là ko bao giờ đụng vào địa bàn này vậy mà giờ đây ông ta lại làm trái lời hứa… -Thì sao -Câu đó mà cũng hỏi sao? Nếu ông ta làm vậy thì ta sẽ ko để cho các người yên đâu -Ông…có thể sao?_nó nhếch mép cười -Miễn là hãy bảo lại với ông ta rằng hãy từ bỏ đi, nếu ko cô con gái xinh đẹp này lại gặp chuyện như xư thì phiền _tên đó định đi về thì -Khoan đã! Đến và đi dễ dàng như vậy sao? “ông đã nhầm vì còn coi tôi như ngày xưa rồi” Xoạch…xoạch…._khẩu súng trong tay nó được lên đạn (cặp nó chứa súng mà) -Cô mà dám giết người sao? _dù nói thế nhưng trong tim thì đập mạnh vì ngạc nhiên quá -Nhìn mà ko thấy ấn tượng gì sao? –nó nhìn ông ta rồi nhìn xuống khẩu sung -….K100… -Hì, good, chính nó đấy, ko biết người trúng đạn như thế nào nhỉ?_nó hời hợt nhìn khẩu súng K100, 1 loại súng hiện đại nhất bây giờ, chỉ đực sản xuất và sử dụng ở những đế quốc hùng hậu và 1 trong 3 khẩu duy nhất tại Vn nó nắm giữ -Ta ko tin rằng, cô dám giết người -Ko tin sao? Vậy tôi làm thử nha Đoàng….1 tiếng súng vang lên, 1 con người ngã xuống Tất cả bàng hoàng . Tốc đọ cảu viên đạn cực nhanh, chỉ cầm 0,1s là nó đã tiến tới tim của mục tiêu -Sẽ ngứa lắm nhỉ? _nó cười nhạt, nhìn cái tên đang nằm dưới đất, ông ta đang cố gãi -Rồi sẽ đau lắm đây _người đó co quắp –Và cuối cùng là hộc máu mà chết Tất cả lại nhìn vào cái xác chết đang nằm dưới đất mà rung mình, mồ hôi bắt đầu túa ra. 1 đứa con gái 17(sắp 18) mà dám làm những chuyện như thế này. Khuôn mặt nó ko biến sắc, nhìn cái xác rồi nhìn lên bọn người kia -Cái xác này sẽ ko phân hủy đâu, đây là điều mà rôi thích nhất ở loại sung này đấy Ông ta giật mình vì cái nhìn của nó, ông ta ko chết mà người chết là cái tên vẩu đi theo -Chính các người….đã giết chết cái tâm hồn trong sáng đó….và giờ là lúc trả giá rồi… Nói xong nó ra hiệu cho bọn đàn em xông lên. Tuy bịn xã hội đen này mạnh như chả có kĩ thuật chiến đấu mấy nên đã thua nhóm nó( hôm nay có đủ mọi gười trong bang) Nó chém, nó giết, nó giẫm đạp… Cuộc đổ máu xảy ra… Mùi máu tanh bắt đầu lan rộng… Những cái xác chết nằm đầy quán… Sau khi sử hết bọn chúng, nó ngồi xuống ghế xô fa ngỉ ngơi 1 lúc, ánh mắt cũng đã dịu dần -Ta sẽ ko bao giờ nghĩ đến cái quá khứ đó nữa! Sự thay đổi Sau khi đã thay đi bộ quần áo bê bết máu, nó trở lại với chính mình. Ngầu, thật cá tính. Nó đi về nhà, bống hôm nay nó muốn đi bộ. Đang đi chạm rãi thì nó bắt gặp cái bọn đang trấm lột tiền. -Bọn khốn, chúng mày đang làm gì trên địa bàn của tao theea hả? -mày là đưa nào? (trời tối nên ko nhìn rõ ai vào ai) -Láo nhỉ. _nó lại xông lên đánh cho bọn kia tơi tả Mải đánh nên nó ko để ý trong một góc đang có 2 mắt nhìn nó hiện lên 2 trái tim -Xin cho chữ kí, super man à quên super girl -Phiền quá, biến đi…ơ _nó nhìn mặt tên đó thì ko thể tin được, người nổi tiếng Kai -Kai? -Ơ, cậu biết mình à? Vui quá đi thôi, cậu tuyệt quá, ha ha, cho mình xin chữ kí nhá… -Cậu bijd điên hả? ……. Từ hôm đó Phong lúc nào cũng super girl, super girl, hình ảnh đó ám ảnh trong cậu. tối hôm đó vì bực mình chuyện của nhỏ Trang nên cậu uống say và đi chơi lang thang, ai ngờ gặp được người lí tưởng. Nhưng vì phải làm theo lời Trang nên cậu vẫn ngậm ngùi theo đuổi Vy, cong nó ko thể chịu được nữa. Trong phòng bệnh của Vũ -Mày cứ nghỉ đi, nàng sắp bị cướp mất rồi kia kìa -Đéo quan tâm…mà đứa nào hử_cậu bỗng giận giữ, ném bỏ quyển báo đang đọc -Thì có người -Thằng kia, là ai? -Ai thì tự đi mà xem Đúng sáng hôm sau Vũ đi học … Cậu tìm đến lớp Phong, bố này hay ghen vớ vẩn lắm, cậu đạp cửa đi vào -Thằng nào là Cao Phong Cả lớp run sợ -Là tôi _Phong đúng lên -Là cậu! _cả 2 cùn thốt ra ..........
Vũ tức giận xuất viện ngay để đến trường. Cậu phi thẳng đến lớp nó -Hừ, chết tiệt, mới vắng mình có mấy ngày mà đã dám đi ngoại tình rồi, con nhỏ này thật ko giữ đạo làm bạn gái, bực quá, bực quá Đã đang tức rồi Vũ còn nhìn thấy 1 đám người đang xúm lại ở 1 góc, hò la, điếc hết cả tai -Cái quái gì thế này, có biến ngay về lớp mình ko thì bảo? _Vũ hét lên, cả đám quay lại nhìn rồi cũng đành ngậm ngùi bước đi -Lũ này làm mình bực mình quá đi thôi, ôi, tôi phải dạy dỗ lại cậu thôi _Vũ hằm hằm đi đến lớp nó. Mọi người đi trong hành lang trường thì ko ai dám ho he, kể cả nhìn cậu cũng ko dám, họ còn sợ cậu hơn cả thần chết mất. Đến lớp nó -Nhỏ khùng đâu rồi hả? _Vũ hỏi lớn trong lớp, mọi người đều im re, nhìn cậu ko dám chớp mắt. Còn nó, nó vẫn ngủ ngon lành, ko để ý đến lời cậu nói -Ê, này, Vũ gọi cậu kìa, mau dậy đi _1 con nhỏ ở trên lay lay tay nó -Bỏ ra, phiền quá!_nó hất tay nhỏ đó ra và ngủ tiếp -Này nhỏ khùng, có dậy đi ko hả? _Vũ tiến đến và hét vào tai nó Nó ko dậy mà lấy cái tai nghe đút vào tai -Cậu muốn chết phải ko? Dám ko nghe lời tôi hả? -CẬU! _nó bỗng dưng ngồi phắt dậy, kiểu xác ướp Ai Cập sống lại ấy, quay qua nhìn Vũ và chỉ tay vào người cậu. Vũ ngay lập tức nhảy ra xa nó, y như kiểu tránh tà (tại vì tay nó chỉ vào cậu mà lúc đó cậu lại đứng gần nó, tay nó chạm vào người cậu. Cậu như bị điện giật, ngay lập tứ nhảy ra =) bệnh hình như nặng rồi) -Giải, giải thích đi! _Vũ vẫn cố cao giọng -Giải cái con khỉ gió gì? Tôi ko muốn đi WC -Hừ, lại còn chối hả, thế chuyện với tên Phong Phong , gió thổi ko đổ nhà gì đấy là thế nào hử? (Phong là gió, bố này thật là, dìm người ta thế đấy) -Cậu nghe vẻ thích phá giấc ngủ của người khác quá nhỉ? Mệt lắm, đếch trả lời đâu -Ơ ơ cái con nhỏ này, muốn chết phỉa ko hả? _Vũ nó sau lưng nó, khi nó đã đứng dậy và đi ra ngoài Còn Trang, cô ta lôi Vũ ra ngoài -Thôi cậu đừng giận nữa, mất phong độ lắm _Trang đặt tay nên vai cậu -Hừ, bực mình -Có chuyện vậy sao? Sao Vy lại làm như thế chứ? Mình chỉ thấy vài lần họ đi chơi với nhau thôi mà, ai ngờ lại thế nhỉ? _Trang tỏ vẻ ko hiểu nhưng trong từng câu nói lại làm tim cậu đau -Chết tiệt, đó là tên nào hả? Dám cho mình mọc sừng hả? -Thôi cậu đừng giận nữa, cậu và cô ấy cũng đâu có quan hệ gì -Hả? _Vũ ko hiểu câu nó của Trang -Thì cô ấy đâu có thích cậu đâu, nên cũng chẳng thể gọi là cặp nếu chỉ 1 bên cố gắng -Cậu nói cái gì đấy, cậu thì biết cái gì chứ, chính lần trước, trước mặt mọi người, cậu ko thấy cậu ta gọi tôi như vậy sao? _vũ nhìn Trang chằm chằm -Vũ à, chính cậu ấy đã nói như vậy đấy, cậu ko thấy giờ tôi và cậu ấy thân sao? Chuyện gì cũng kể cho tôi mà_ Trang nhìn Vũ, cậu quay đi để ko bắt gặp ánh mắt đó -Thôi đi _Vũ đứng dậy –Tôi tin cậu nhưng tôi ko muốn nghe nữa Vũ đi, còn Trang vẫn ngồi đấy -HÌ, cậu ko muốn nghe sao, nhưng biết làm sao khi mình vẫn muốn nói. Ai bảo cậu dời bỏ tôi trước. Vũ bước đi, trong đầu đang suy nghĩ những lời Trang nói. Tuy cậu ko tin lắm nhưng trong tim vẫn đau, vẫn có cái cảm giác khó chịu ấy -Tất cả chỉ tại mi thôi, thằng khốn _Vũ nói PHong Còn nó, vì bị đánh thức nên, đi ra ngoài chơi, đi được 1 lúc trên hành lang thì dừng lại, dựa lưng vào tường, lôi thanh socola ra ăn -Chết tiệt, tên gà hôi, nói vớ vẩn….ủa, sao mình thấy ngứa má bên trái thế này _nó lấy tay đưa lên má, rồi quay qua nhìn -Á, aaaaaaaaa, cậu thích dọa mà người khác như thế hả? Nó hét lên khi thấy Tuấn đang đứng lù lù ở hành lang, cậu nhìn nó, thảo nào nó thấy ngứa má -Cậu đang làm gì mờ ám à mà sợ người ta như thế -Có mắt cậu mờ ý, ban ngày ban mặt mà lại đi dọa mà người ta -HÌ, tôi chưa bao giờ dọa ai, cũng chả bao giờ thích dọa ai cả -Hừ, nói với cậu chỉ tổ tốn calo. Mà trong giờ học hội trưởng đi đâu thê này, lại trốn tiết hả? -Đi vệ sinh. Sao, cậu cũng muốn đi hả? -Đi cái đầu cậu ý _nó đỏ mặt quay đi –Mà trên tầng hai cũng có, đi xuống đây làm gì -Hì, hì, tinh mắt thật, học toàn cái biết rồi, chán. Mà cậu cũng trốn tiết đó thôi, ha ha 2 người ra vườn hoa ngồi nói chuyện -Thôi, nói gì thì nói, cũng cảm ơn cậu _giọng nó lí nhí -Về chuyện gì? -LẦn trước đã cứu tôi -Vẫn nhớ sao? Tôi quên rồi. Chẳng phải cậu đã nấu ăn cho tôi rồi sao -Haxxx, cậu bảo trên đời, cái gì là đáng ghét nhất -Tình cảm! -Hả? Thế cái gì đáng trân trọng nhất -Tình cảm -Đui hả? Tình cảm vừa đáng ghét vừa đáng trân trọng nhất -Uk, nó làm cho người ta lắm lúc điên lên, lắm lúc đau và tổn thương. Nhưng nó cũng đem lại niềm vui niềm hạnh phúc cho 1 người -Hà, cái ì mà cả có 2 mặt _nó ngửa cổ lên trời -Cậu cũng vậy mà…. Vũ đang đi đến lớp Phong, cậu đạp của lớp đi vào Cả lớp im re -Tên nào là Cao Phong? Phong đang đeo tai nghe và nhìn ra cửa sổ vì vậy ko nghe thấy lời Vũ nói, mãi cho đến khi có người kéo áo cậu -Là tôi! _Phong đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Vũ, ít người dám nhìn cậu như thế, và trong lớp, có người thì đang cầu nguyện cho cậu còn có người thì đang chờ để xem kịch hay -Là cậu! _khuôn mặt cả 2 người ánh lên sự ngạc nhiên -Sao lại ở đây? _ánh mắt vũ trùng suống, đượm chút buồn -Tôi,… -Cút ra khỏi đây đi, về làm gì? -Cậu nóng vừa thôi kẻo bỏng đấy -Ko cần mày lo, thằng Phong dù chết tiệt _Vũ chạy tới túm cổ Phong dúi xuống -Quả này có án mạng rồi! _1 tên nam sinh trong lớp lắc lắc đầu -Uk, khổ anh Phong quá đi thôi, hic hic, vừa vào trường đã bị thế này rồi _1 con nhỏ củng tỏ ra đau khổ Vũ túm cổ Phong rồi lấy tay đập nhẹ vào ngực cậu -Cái thằng này, giờ mới chịu về, ko out luôn đi -Tao đi thì ai chơi vs mày Cả lớp nghe cuộc nói chuyện giữa 2 người mà mắt cứ lồi ra, chả hiểu gì -Muốn chết hả? Nhắm hết mắt vào, mù giờ đấy _Vũ quát lên khi cả lớp đang nhìn vàn gay lập tức họ nhắm mắt lại hoặc là quay đi Một lúc sau, Thành tung tăng chạy đến xem, vào lớp, cậu hỏi -Đâu rồi, đến xem oánh nhau mà? _Thành chạy vào lớp nhưng ko thấy gì cả -Đâu hết cả rồi hả? _Thành nhìn bọn người trong lớp -Dạ, Vũ dẫn cậu ấy ra ngoài rồi ạ -Ha ha, có thành tích, có thành tích, chắc là giải quyết xong rồi, thằng này đúng là nhanh thật, hô hô _thành cười, tấm tắc khen, rồi đi ra ngoài tìm, thì thấy Vũ và Phong đang ngồi im, Phong ko bị sao -Ơ, tên kia ko thành gà quay sao? Đáng lẽ hắn phải ….cơ mà, Thực ra Phong là người anh cùng cha khác mẹ vs Vũ. Thường thì nhửng người như thế ko ưa nhau nhưng bọn họ thì lại suốt ngày bám nhau (có ai để nói chuyện đâu mà chả thế, lúc đó Thành đang ở Pháp, mãi đến khi 9t mới về Vn và làm bạn với Vũ). Vì bố Vũ ko chấp nhận thằng con này nên ko thừa nhận, chỉ đưa cho mẹ cậu tiền rồi đuổi đi, từ đó Vũ ko gặp Phong, giờ mới gặp lại. -Ê…ê _Thàh ý ơi gọi từ sau lưng –Sao chưa oánh nhau, chẳng nhẽ cần mo ra cổ vũ à! -Biến đi cu, đừnglàm phiền các anh! _Vũ xua tay đuổi -Thằng chết toi kia, bảo ai đấy hả? Thằng phản bạn bè kia. Cái đồ gà mắc H5N1 -Mày là đồ bò hâm, bò điên _ Vũ cũng đốp lại -Thế chúng mày có định đánh nhau mất thời gian của tao quá, mà mày cứ để nó chiếm mất vk đi nhá, thằng hâm -Hố? _Vũ cứng họng, nãy giờ toàn bàn về ngày xưa, ko để ý chuyện chính mà mình đến đây, ngay lập tức quay ngắt 180 độ -Thằng Phong dù chết tiệt, dám cò ke bạn gái ông, ông chém chết mày giờ đấy -Ai là bạn gái ông, tôi ko biết, vớ vẩn_pHong lắc lắc đầu -Thằng này giả nai, dê cụ lại còn đóng nai, ngứa tai quá _Thành đứng đó, thêm bớt vài câu -Thằng này, khai mau,,ông cắt giờ, dám dụ dỗ hả? >_< - Ai làm zề, tao cưa mỗi đứa tên vy -Thì chính nó đấy _Thành -Thằng****. Cút. BỐ *** muốn nhìn mặt mày nữa ………. Cutie boy…………
Tan học, nó về nhà ngay, Vũ đang định đưa nó về nhưng nó đã đi trước Về đến nhà, Vũ vứt bọc bánh xuống bàn -Ăn đi! -Gì? _nó nhìn chằm chằm cậu -Sao? Ko muốn nhồi vào dạ dày những thứ tôi mua hả -Tôi…tôi sẽ nhồi vô dạ dày, tôi thích lắm -Mau nuốt hết đi! Tôi ghét nhất là con gái mà để thức ăn thừa đấy _mặt cậu tối sầm -Được ạ, tôi tôi nuốt ngay đây –nó sợ sệt trả lời - Ha ha ha ha _Vũ cười lớn -Mỳ bị hâm hả? –Thành đi vào phòng Vũ nói -hả?_Vũ chợt ngồi phắt dậy, hóa ra, cậu đang mơ (thảo nào nó ngoan ngoãn thế) -Có mày mộng ý, tao đang suy tính, cái đồ trẻ con _Cậu bao biện -Nhỏ khùng đâu rồi? Sao ko thấy dưới nhà? _Thành thắc mắc -Đếch biết,dạo này nhỏ toàn đi sớmvề khuya thôi, ko nắm được tình hình -Thế thì giờ gọi cho nàng đi -Biết nói *** gì? …. -Lên lau dọn phòng cho tôi, mau lên -Cậu thừa hơi hả? Bao nhiêu người làm thì ko kêu, đi gọi tôi làm cái gì? –nó càu nhàu “-để được nhìn thấy nhiều hơn, mày ko biết sai nàng làm việc rồi đứng quan sát hả? nàng sẽ thấy mày thật oai phong -Còn nữa, phải biết nắm bắt cơ hội, tỏ ra thân thiện……” -mau làm đi, cậu cũng là người hầu mà -Tên khốn, có bỏ ngay chữ hầu đi ko Lau dọn được 10’ thì -Sao cậu lại lau bẩn như thế này, nhìn này, nhìn này, bản quá bẩn quá _Vũ đi ra, cậu vừa tắm xong, mùi dầu gội còn ngào ngạt cộng với thân hình vạm vỡ, cậu cố tìn cúi xuống. Đứa con gái nào nhìn thấy mà chẳng phê, nhưng -nhìn cậu đúng chất 1 con gà hen! Vũ trơ mắt ra nhìn rồi quay qua Thành, cậu ta cũng chẳng khá khẩm hơn gì, đều shock trước câu nói của nó -Mỏi! _nó than -Cậu lau thế này, đến việc lau nhà cũng ko xong, rốt cuộc ai cho cậu tốt nghiệp khóa giúp việc để tôi đến đập bỏ cái trường đấy. Đưa đây! _Vũ nó rồi lấy cái khăn trong tay nó lau lau -oa, cậu lau sạch thật đấy -tất nhiên rồi, nhìn đây này -cả chỗ này nữa kìa….à cả kia nữa…_nó chỉ hết chõ này đến chỗ khác Thành thì đứng đó cười như thằng điên -Còn cửa sổ, tay tôi yếu ko lau được -Đưa đây, lau cái cửa sổ cũng ko xong _Vũ lại ra lau nốt cửa sổ - ha ha ha ha h…_Thành ko thể nhịn cừa được nữa,cậu lăn ra giường, ôm bụng cười. Vũ nhìn ra, như hiểu được chuyện gì, liền vứt cái khăn lau xuống đất -Tôi mị phải lau nhà sao? Tự làm đi -Nhưng tôi phải đi học -Chuyện học quan trọng hơn chuyện lau dọn nhà cửa sao? -Ừ ! _vẻ mặt ăn năn -Sao tôi lại thấy cái áo cậu mặc hôm nay chói mắt thế kia! Đi thay đi, ngứa mắt quá ! _vũ xua tay đuổi đi -Tao thấy đẹp mà, mày trắng, rất nổi, đẹp _Thành chen vào -Tao nói xấu là xấu, đi đi mau -Oh hô hô, não hẹp _Thành nói khi nó đã đi ra -Muốn người ta đi thì nói cha ra đi lại còn trông chói mắt lắm, ngứa cả tai