Ở trong khoang tầu -Nè đừng có động vào! _Quỳnh hét lên -Cái này mà gọi là thức ăn sao? _VAnh trề môi -Xí, cậu làm dk ko mà chê? _Quỳnh tức, nó làm đồ ăn cho mọi ng nhưng chẳng những ko dk khen ngợi mà lại bị chê kịch liệt như thế này -Cái này quá mặn, cậu chưa cho mì chính sao? -Trời ơi, sao mà ăn dk? _Thành kêu ca Con nhỏ đi cùng bọn nó vừa ăn vào xong cũng chạy biến ra ngoài, nôn thốc nôn tháo -Cái con nhỏ này, muối chết hả? Dám nôn đồ ăn tôi nấu -Cậu thôi đi, đồ ăn cậu nấu ăn làm sao dk, nè trứng chưa chín kìa, lại còn cái này nữa…. -VIỆT ANH! _Quỳnh gằn giọng -Hả? _cậu tl -Cậu… -Ì vậy? -…có biết ở trong này có dao ko?... -Ôh có chứ, sao vậy_ VAnh vẫn ngây ngô ko nhận ra nguy hiểm đang cận cề -Có cả thớt nữa… -Tất nhiên rồi, bếp mị ko có dao và thớt -Nhưng hiện tại thì trên thớt ko có thức ăn… -Uk, thì sao? -…mà mình lại muốn chặt ngay 1 thứ ì đó. Ngay bh… -Hả? VA nhìn sang, Quỳnh đang cầm con dao, mặt thì đỏ lại vì tức -HA ha tớ ra ngoài đây ha ha …_VAnh phải biết điều ngay lập tức, biến ra khỏi nơi này, và khi đi ra ko quên nói -Cậu là mẹ của sư tử Hà Đông -Có thức ăn à? Ì đây? _Vũ từ trong đi ra, nếm thử món do Quỳnh làm thì ngay lập tức -ỌE ọe, cái quái ì thế này, ai làm đây, chết tiệt….Vũ nhăn nhó -Các cậu biến hết ra ngoài cho tôi! _Quỳnh hét lên, vì mọi ng cũng nể loài sư tử hà đông nên ngay lập tức tản ra chỗ khác chơi, còn Vũ cậu ra ngoài hóng gió. Còn Tuấn, cậu ko thích tụ tập đông người nên đã sớm ra ngoài ngồi. Cậu hiện đang ngồi trên tầng 2 của chiếc du thuyền, mắt nhìn trời và đeo tai nghe. Khi bị đuổi ra, Vũ đi ra đứng hóng gió ở ngoài, cậu nhìn trời, nhìn biển, nhìn cánh chim… Còn nó thì đang vật vã với biển, nó gọi, nhưng chỉ gọi được những câu yếu ớt, nó vẫy tay lên, mong mọi người nhìn thấy. Và VŨ đã thấy. Cậu chạy ngay ra mui thuyền, nhảy xuống, bơi về phía nó. Nhưng cậu chợt khựng lại khi cũng có 1 người đang bơi đến. Đó là Tuấn, vừa nãy khi Vũ nhìn thấy, cậu cũng nhìn thấy và ko 1 chút do dự, cậu nhảy luôn từ tầng 2 của chiếc du thuyền xuống, và đang vội vã bơi về phía nó. Vũ hơi bất ngờ, Tuấn lại cứu người sao? Tuấn đã biết lo lắng cho người khác rồi sao? Hai người bơi đến chỗ nó, nhìn nhau 1 lúc rồi không ai bảo ai, mỗi người cầm 1 bên tay nó và kéo lên. KHi đến tàu rồi thì Vũ bảo Tuấn -Lên trc đi tôi sẽ đẩy cậu ta lên! -Ukm _1 câu nói chắc nịch, ẩn chứa sự lo lắng. Tuấn lên trc và chuẩn bị đỡ nó lên. Mọi người thì từ trong nhà đi ra, cười nói rôm rả. -Ơ, sao, thế kia? _Thành ngạc nhiên chạy ra trc. MỌi người cũng ra hết và thấy cảnh tượng, 1 trên, 1 dưới và 1 giữa. Thì Tuấn đang đứng trên thuyền gọi là trên, Vũ ở dưới nước gọi là dưới, còn nó thì ở giữa 2 người, đang được Vũ đẩy lên và được Tuấn kéo lên. Sau khi đã kéo nó lên được, Tuấn vội vã ôm nó ra khoang thuyền, lay lay nó và hô hấp nhân tạo. Vũ thấy Tuấn như vậy ko nói gì, cậu bước qua đám đông đang ngạc nhiên hết mức mà vào trong thay quần áo, tắm và suy nghĩ về hành động của Tuấn. Thường thì Tuấn rất ít khi quan tâm tới mọi việc xung quanh mình, dù ai chết trước mặt cậu cũng chả có vấn đề gì, chỉ là thêm một linh hồn hay là mất đi 1 con người thôi. Nhưng vừa nãy cậu đã lo lắng, cậu đã biết lo lắng sao bao nhiêu năm, dù là chút ít, Vũ thực sự cảm thấy lạ, chẳng lẽ Tuấn đã quay về với con người ngày xưa của cậu. Điều này có thực sự tốt hay ko? -Sao? Sao vậy? Vy sao vậy? MÀy đừng làm tao sợ nha? Vy ơi, hức hức…_Quỳnh ngồi than khóc -Hic Vy ơi, đừng bỏ bọn tao mà đi như thế mà _VAnh cũng ko kém phần -2 người im dùm cái đi _Thành cáu –Còn cậu tránh ra! Để tôi!_Thành quát rồi đẩy Tuấn ra khi cậu đang sơ cứu cho nó(ông này ghen í mà) Hít khí trời trước khi hô hấp, Thành ngẳng mặt lên trời rồi sau đó đang định cúi xuống hô hấp thì -Khụ khụ khụ…_nó phun nc ra, nó đã tỉnh Thành cứ gọi là ngớ người ra đấy “nàng tỉnh lúc nào không tỉnh lại tỉnh đúng lúc này, nát thật” -Sao ko? Có nhận ra tao ko hả? Tao quỳnh nè, nhận ra ko? _Quỳnh hớn hở hỏi nó vồ vập Nó mở mắt và hình ảnh đập vào mắt nó đầu tiên không phải là người đang ngồi ôm nó(thành) mà lại là Tuấn, người đang đứng cạnh. nó nhắm mắt lại, cố lắc đầu cho nước ra hết,nhưng mở mắt lần 2 thì ko thấy cậu đâu cả, nó nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi. -NGã xuống nước không làm tao đui nên tất nhiên là nhận ra mày rồi, con quỷ, sao bây giờ mới chịu cứu tao hả? _nó cố gắng nói ra để mọi người bớt lo lắng. Quỳnh đưa nó vào phòng nghỉ rồi mang bát cháo lên cho nó. -Ăn đi cho nóng. Sao mày lại thích đâm đầu xuống biển tự tử hả? Phải biết suy nghĩ chứ! -Cảm ơn đã lo cho tao hì hì -Ai lo cho mày, ý tao bảo biển đang đẹp như thế, ai cho mày nỡ lòng phá hoại với lại mày chết ở đây thì khổ cho mấy loài cá sống ở đây quá luôn ha ha -Con nhỏ chết tiệt, bạn suýt chết mà nói thế hả? _nó nói rồi ăn 1 miếng cháo, nhưng ngay lập tức phụt ra –Cái quái ì thế này, ăn sao dk, lại là mày nấu chứ lị. -Hừ, sao mày ko chết luôn đi, sống làm gì cho khổ cuộc đời! _Quỳnh nói rồi phủi mông đi ra Nó cười, thực chất đó mới là tình bạn của nó. Tuy luôn nói vs nhau những lời như thế nhưng luôn lo nghĩ cho nhau. Đó mới là kiểu bạn của nó. Sau khi nó nghỉ ngơi 1 hay2 tiếng gì đó, nó dậy và đi ra ngoài và shock khi thấy bàn thức ăn -Dậy rồi sao? Ha ha ra đây ăn đi, tao đích thân chuẩn bị đó _Quỳnh hớn hở và chỉ vào bàn thức ăn, còn mọi người nhìn nó như 1 vị cứu tinh, thoát khỏi sự đày đọa của Quỳnh -Mày định giết người sao mà làm thế này! _nó chỉ vào bàn thức ăn -Sao, con nhỏ này, dám nói ban bè thế hả -Thôi được rồi, để tao làm vậy _nó lắc đầu rồi lo dọn dẹp bàn và chuẩn bị nấu -Vy nấu được sao? Thật sao? Sẽ ko như nhỏ này chứ? _Thành chỉ vào Quỳnh rồi hỏi -Tên chết toi kia, bảo ai thế -Còn ai vào đây nữa _VAnh đổ thêm dầu vào lửa (quên chưa nói VAnh là rất hay đổ thêm dầu vào lửa) Nó vào bếp, rồi khoảng gần 2 tiếng nó ra ngoài.NHìn mọi người bây giờ chẳng khác nào 1 luc trẻ con đang chờ cơm. Thành thì ngồi cắn đũa, Vũ ko có việc làm nên lấy dao dĩa đánh vào nhau,Việt Anh thì mặt mày ủ rũ, Quỳnh thì vẫn cáu, còn Tuấn cứ nhìn vào khoảng không trong bàn ăn. Và tất cả mọi người cùng theo đuổi 1 ý nghĩ “bao giờ mới có thức ăn, đói gần chết rồi. ước gì kia là con gà quay…”. Nhìn thấy nó, mắt mọi người sáng như đèn pha ô tô -Có thức ăn chưa! _5 giọng nói cùng vang lên
Nó bê thức ăn từ trong ra, vì là người được đào tạo từ bé nên chuyện này khá dễ với nó. -Đây, mời các cụ, 2 tiếng của con đấy _nó giả vờ cung kính, y như những phục vụ trong nhà hàng, nhưng chuyên nghiệp hơn nhiều với nụ cười tỏa nắng, khối thằng die. -Ôi thơm quá, Vy ơi, Vy là nhất _Thành giơ ngón tay lên ca ngợi mà kể cả có không ngon đi chăng nữa thì cậu vẫn khen như thường. -Uây , nhìn mà không muốn ăn nữa, đẹp ghê, ở cùng Vy bao nhiêu lâu rồi mà ta ko biết tài này nhá. Nhỏ này cứ giấu tài. Còn Quỳnh từ khi nó bê khay thức ăn ra thì cứ ngồn chén, không thèm để ý đến xung quanh -Không giấu thì 2 anh chị bóc lột sức lao động của tôi suốt à, tôi có ngu đâu hì hì _nó cười rồi bưng mấy khay tiếp theo lên Khi tất cả đã ngồi ở bàn ăn, nó hỏi -Ai đã cứu tôi vậy? -You anh you _VAnh chỉ vào Vũ rồi chỉ sang Tuấn -2 người? -Ukm, bà thật là có phước, hic, được tận 2 hot boy mang từ biển về, biết thế mình cũng thử nhảy xuống biển chơi, hề hề _Quỳnh tỏ vẻ tiếc, hot boy mà, tiếc quá, tiếc quá đi. -Cảm ơn 2 người! _nó cười quay qua Vũ rồi nhìn Tuấn. Cả 2 không nói gì, vũ chợt nhìn sang Tuấn, cậu không nói gì, vẫn ngồi ăn bình thường. Nó thì để ý 2 người còn hầu hết thì cắm đầu vào ăn nên không chú ý, giữa 2 cậu có cái gì đó mà nó không biết và nó muốn biết. Một lúc nó không nói gì rồi chợt chạy vào trong bếp mang ra 1 đĩa đồ ăn -Tôi định làm cho người đã cứu tôi, nhưng chỉ có 1 phần, vậy…. -2 người đó không thích ăn cùng nhau đâu để Thành ăn cho Vy ơi _Thành rỏ nước*** thèm thuồng với cái khay thức ăn nó vừa bê ra Nó không nói gì, 2 cậu không nói gì, chỉ có tiếng cười đùa của Quỳnh cả VAnh -Hay để mình làm thêm phần nữa, mình chỉ làm 1 bởi nghĩ chỉ có 1 ân nhân _nó đứng lên định làm 1 phần nữa -KHông cần đâu! Tôi không muốn ăn! No rồi _Tuấn lấy khăn lau mồm rồi đứng dậy. -Tôi cũng vậy! _Thấy tuấn đứng lên VŨ cũng thôi -Ơ 2 người…_nó ngơ ra không hiểu chuyện gì -Sao mới ăn đã thôi vậy, đúng là không biết tiết kiệm là gì mà, ông cha ta nói rằng không được để thức ăn thừa _Thành càu nhàu -Ôi hai ảnh ăn ít vậy sao bo đỳ vẫn đẹp vậy trời! _cả Quỳnh và con nhỏ kia cùng lên tiếng (đúng là độ hám trai giống nhau thì suy nghĩ cũng như nhau). Nó nhìn 2 người đi, lòng thì muốn biết bí mặt của họ quá luôn -Vê thôi, mệt rồi _vũ nói khi tất cả đã ăn xong, lúc đó trời cũng đã nhá nhem tối -Mai bay về Việt Nam rồi, tối nay phải chơi xả láng chi. _Thành nói -OK, đồng ý cả 2 chân 2 tay luôn _mọi người hưởng ứng -Vậy tối nay tìm cái bar nào nổi tiếng nhất ở đây đến quậy nha. Lâu rồi không chơi, nhớ mùi bar quá luôn _VAnh Tối cuối ở Hawail 7 người xuất hiện, mọi người dồn ánh mắt vào nhìn, trông họ đều ngầu Nó, mặc 1 chiếc áo thun bó người, màu xám, được in nhiều hình, mặc 1 cái quần đùi bò mài, đi đôi cao gót 15cm, cơ thể nó được tôn lên, 1 đường cong tuyệt đẹp.tóc thì nhuộm màu hung đỏ buông xõa xuống, đeo kính áp tròng màu xanh. Trên người còn có đeo rất nhiều đồ trang sức .Trông nó như 1 người châu Mĩ vậy hehe Còn Vũ cậu mặc quần tụt, cái loại mà đũng quần dài trễ hẵn xuống, áo phông màu đen, đi đôi quai hậu (cái loại mà rất nhiều dây chằng qua chân ấy) cao 5cm.Cũng đeo kính áp tròng, màu xanh lá cây. KHuyên tai kim cương sáng lấp lánh Tóc nhuộm cũng màu đỏ nhưng đậm hơn nó nhiều, vuốt keo, dáng đi ngông như chưa từng được ngông. Thành thì tóc vàng, áo trắng, quần bò xanh mài, đi giày……. Nói chung Thành tóc vàng, VAnh tóc tím,…..(mình ko muốn giới thiệu nhiều về nhân vật không chính lắm) Còn Tuấn,cậu mặc 1 chiếc áo phông trắng, quần vải (vải gì thì không nhớ rõ, nhưng là hàng hiếm, và giá cả “phải chăng”). Mắt cậu đen, mái tóc mượt.Dáng người cao ráo, khuôn mặt của thiên sứ. …. Bọn nó bước vào quán, tiếng nhạc, tiếng cười nói nhưng cũng không làm át đi cái sự ngưỡng mộ của mọi người với tụi nó. Đi vào, chọn 1 bàn rồi cả lũ ngồi xuống tán chuyện trên trời dưới đất. NHưng cuộc vui chưa được bao lâu thì có kẻ phá đám -Hello, hello, làm quen đi mấy nhóc_1 thằng trông rất chi là to con đi ra chỗ tụi nó làm quen, thằng này phải trên mét chín, dáng người cao to. (ở đây bọn nó và người dân luôn nói tiếng anh) -****! Cút đi! _Vũ cáu -A ha, thằng em láo nhỉ, có biết bọn anh là ai không hả? _tên to con vỗ vai Vũ tỏ vẻ khó chịu -Cút đi khi tôi còn nói tử tế. _Thành Chúng chẳng những không đi mà còn tiến lại gần để ngồi cạnh nó. -Oh…beautiful girl…. Đi cùng anh đi! _hắn ta nói với nó nhưng nó không trả lời, nó không thích gây sự ở đây, -****, mày có cút ngay khỏi đây không thằng dog kia _Thành tức giận khi hắn dám đến gần nó. Nhưng chẳng những tên đó không đi mà còn ngồi lại cố ngồi lại rồi thậm chí dám để bàn tay bẩn thỉu của mình lên đùi nó. Nó đã bực mình, đang định, rat ay thì choẹt có 1 bàn tay khác túm lấy tay hắn rồi bẻ ngược lại Khục…_tiếng xương tay tên đó kêu, hắn rên lên -Á…_rồi đứng bật dậy Đólà Tuấn, cậu đã bẻ gãy tay hắn.cậu làm vì lí do đơn giản, cậu ngồi gằn nó hơn Vũ và Thành. Tên đó đứng dậy, đang định dùng chân đạp cậu thì đã bị Thành đạp cho 1 nhát bay ra mấy mét, Thành đến gần hắn, đập vào mặt hắn rồi lấy chân đạp vào bụng hắn. Hắn ngã lăn quay ra. HẮn cũng đánh trả nhưng vẫn bị cậu đánh cho te tua. Tuy là có thân hình to lớn nhưng hắn làm sao mà bằng Thành nhanh nhẹn, kinh nghiệm đầy minh được. -Dog, giờ mà là VN thì tao đã cho mày chết như mấy con dog rồi, _Thành dùng chân xéo lên mặt hắn và nói. Tên đó lồm cồm bò dậy, quệt máu mồm rồi bỏ đi, biết mình đã đụng người không nên đụng. Bọn đi cùng hắn không nói gì mà cùng hắn bỏ đi. Bọn nó hơn người Vn ở chỗ là biết suy nghĩ, nếu trong trường hợp này chắc chắn người VN sẽ đánh lại còn chúng thì lại đứng quan sát đối thủ, xem xét tình hình. KHi hắn đi ra thì chúng nói với nhau cái gì đó rồi bỏ đi luôn Còn tụi nó cứ nghĩ là bọn chúng sợ chạy nên chẳng suy nghĩ gì mà cứ ăn chơi thả ga. Nãy giờ phục vụ chạy qua chạy lại bạn bọn nó. Lúc thì mang rượu lên, lúc thì mang đồ ăn lên, lúc thì đi dọn cốc chén do bọn nó ném nhau gây nên, đặc biệt còn phải dọn cả mấy cái cơ thể đang nằm lù lù ở đó (dám gây chuyện với tụi nó thì chỉ có 1 kết quả) -Giờ đi đâu chơi đê, tôi vẫn muốn chơi nữa_ VAnh -Thổi khỏi, đi dứng gì nữa, về ngủ cho sướng _nó thở dài thườn thượt Cả bọn đồng ý về nhà, nhưng chưa đi được bao xa thì gặp chuyện -Hello, đi đâu đấy, gây chuyện với người của tôi xong thì đi dễ thế sao? _1 tên da đen nói, cái vẻ ta đây, như đây là nhà của ta -Lại 1 lũ ngu ngốc nữa kìa, biến đi! _Thành cao giọng -HA ha thật là không biết điều -Á.._tiếng kêu của Quỳnh, cô nàng này không chịu để ý trước sau gì cả nên đã bị bọn chúng bịt thuốc mê. -HA ha, nếu không đi theo tụi ta, bạn của các người sẽ không bình yên mà dời khỏi nơi này đâu. _Tên đầu đen vẫn nói -NÓi ít thôi, muốn tụi tao đi đâu! _Vũ thấy bực mình -Ha ha, phải thế chứ, đại ca của tao muốn gặp người beautiful girl nên mời các người đến Bọn chúng dẫn tụi nó đến 1 căn nhà, khá cổ kính nhưng cũng sang trọng. Đi vào thì càng thấy rõ về sự giàu có của ngôi nhà, với những thứ đồ cổ có giá trị rồi là những cây cảnh đáng giá cả trăm triệu VND mỗi cây. Tụi nó bị thu hút bởi vẻ đẹp của ngôi nhà. Dãy hành lang dài, vòng vèo bao nhiêu mới đến -Đẹp phết nhỉ? Hay bao giờ về Vn thì ta đây cũng xây nhà theo kiểu kiến trúc này nhỉ? haha_ VAnh nói cho đỡ cái không khí u ám bao trùm, nhưng vẫn không có tác dụng, từ nỹ đến gời nó không nói gì. Cuối cùng tụi nó được đưa đến 1 kho chứa hàng. -HÀ hà, tụi nó hôm nay chết rồi, dám đụng vào người đó -UK chả chết, xui cho tụi nó là hôm nay đại ca về, ha ha, lại được xem trò vui rồi Những người ở đấy nói chuyện với nhau, nghe vẻ rất thích thú Tụi nó thì biết nguy hiểm nhưng trên mặt người nào cũng tỏ vẻ hiêng ngang không sợ chi, vẫn nói cười với nhau -Đi ra khỏi đây tao thề là tao sẽ không đến cái quán bar đó nữa, phục vụ chán phèo, toàn bọn chân ngắn _Thành nói -Ờ đúng hà hà… -Tụi bay còn cười được sao? Sắp chết đến nơi rồi đấy _bọn kia thấy tụi nó vẫn nói cười vui vẻ trong này nên vào hét lớn, định làm tụi nó sợ -Ha ha tụi này chết sao? HA ha, truyện cười có thật kìa, ha ha, có giết được không mà đòi ha ha, nực cười _Vũ cười lớn -Chúng mày cứ đợi chết đi, còn người đẹp, nếu đi theo tụi này thì sẽ được sống sung sướng bên thiếu gia, cô có đi không hả? _tên da đen hỏi nó -****! **** _nó nói lớn –shit dog, chúng mày nghĩ mình là ai mà dám động vào tao hả? Lũ bần tiện, khôn hồn thì go away Mọi người đều đứng hình trước những câu nói của nó. -Bảo thiếu gia của các người ra đây, không ta sẽ đốt hết khu nhà này đấy, mà các người thật ngu ngốc khi động vào ta, tẹo nữa thôi, sẽ biết ý nghĩ của câu nói đó ha ha _nó cười phá lên Mọi người đứng hình lần 2, thật không ngờ nó có thể nói những lời như vậy trong hoàn cảnh như thế này -Vy là super girl, ha ha, giỏi lém _Thành vỗ tay tán dương, trong khi Vũ và Tuấn đang nhìn nó chằm chằm Bọn chúng đi báo với thiếu gia của mình, người đó thấy bọn chúng nói như vậy cũng khá háo hức về cô gái này, nên quyết định đên xem. -Đây thiếu gia, chính là bọn chúng, và đây là…_bọn chúng đang định giới thiệu nó thì tên thiếu gia đó cắt ngang -LINDA?....có phải linda ko?... _cậu ta tiến lại gần nó, nhìn kĩ khuôn mặt nó. -Cậu tiếp đãi bạn theo cách này sao? Cậu nhìn sang bọn đàn em, bọn chúng sợ rúm người lại -Thưa thiếu gia, tụi em sai rồi -Cút _cậu tar a lệnh -Sao tự dưng lại đến đây vậy? Cậu có biết mình nhớ cậu biết bao nhiêu không hả Linda. _Cậu ta tiến lại ôm nó. -Mai tụi này về rồi -Sao? Mới đến mà đã đi rồi sao? KHông được cậu phải ở đây chơi vơi mình _tên đó giận dỗi như trẻ con –Đây là? (cậu chỉ vào tụi nó) -Bạn! _nó trả lời ngắn gọn –KHông mời lên nhà sao? -Oh tất nhiên rồi, mọi người lên nhà chơi, nhà tôi bình thường không có gì để cho mọi người ngắm, thật có lỗi _cậu ta tỏ vẻ ngại ngùng -Thế này mà còn chê xấu nữa, bộ cậu thấy thế nào là đẹp? _Thành quát (cu cậu lại ghen vì vừa nãy tên này ôm nó) -Thôi cậu việc gì phải bức xúc thế _QUỳnh khều tay Thành rồi quay sang nó –Làm thế nào mà mày lại quen được với cậu đẹp trai này thế, menly quá nhỉ hỉ hỉ -Cậu ta là thái tử trong hoàng gia Anh đó -Hả? _Quỳnh cả VAnh -Sao không cho tao biết là mày quen nhiều người có địa vị như thế hả? Đồ phản bạn bè nhé,về tao sẽ không tha cho mày đâu. _Quỳnh đe dọa Nó không muốn cho mọi người kể cả 2 người bạn thân của nó về những mối quan hệ phức tạp của nó. Tối đó họ ở trong khu biệt thự của cậu, rồi sáng hôm sau khởi hành sớm về VN Tại trường học Tụi nó đi học luôn, chẳng muốn nghỉ nghơi, vì có mệt mỏi cái nỗi gì đâu Trong lớp nó, cô giáo giới thiệu 1 bạn mới -Đây là Kiều Trang…. -Ôi công chúa về rồi… -công chua trở lại vói chúng ta rồi kìa… -Ôi công chúa của tôi ơi… Cái bọn ở lóp cứ réo ầm lên khiến nó không ngủ được, đành phải ngước đầu lên,và bắt gặp 1 khuôn mặt, xinh đẹp, nhìn quen quen nhưng nó không thể nhớ ra -Em muốn ngồi ở đâu? _sau màn giới thiệu, gvsn của nó hỏi -Em muốn ngồi bàn cuối, cạnh bạn Vy
Vì quá bất ngờ mọi người không ai để ý về tên nó mà hoàng tử(thứ 6, hoàng tử Harry, sau này sẽ còn xuất hiện nên mình giới thiệu luôn) gọi ở nhà cậu khi ở Hawail (Linda), chỉ trừ 1 người, cậu đã quan sát nó từ đầu đến cuối va cũng đã phát hiện ra 1 số điều… -Em muốn ngồi bàn cuối… -Nhưng…_cô giáo nhìn nó tỏ vẻ ngại ngùng, nó không nói gì mà nằm gục xuống bàn luôn. -Thôi em nên…_cô giáo đang định nói thì Trang cắt lời -Cảm ơn cô, em sẽ ngồi đó _Trang nói rồi bước đến chỗ nó ngồi, ngồi cạnh nó. NÓ nhìn sang, ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng rồi cũng mặc kệ, quay đi. NÓ không muốn mất đi bất cứ 1 người bạn nào mà nó cũng chả muốn có thêm người bạn nào cả, nó thấy điều đó là thừa. Trang không nói gì cho đến khi ra chơi. -Mình làm quen nhé, mình là Trang, bạn là… _Trang quay sang chỗ nó giơ tay ra làm quen. NÓ quay mặt đi và nói -Biết rồi còn hỏi, mệt! _nó nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đang là mùa hoa bằng lăng, mùa của học trò. Ánh nắng tinh nghịch len lỏi vào từng góc của lớp học. Nó buồn ngủ, và cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng chả biết tại sao? -Xì, con nhỏ kia chảnh nhỉ, được công chúa làm quen lại còn thái độ, xì tưởng mình là ai chứ… -Đúng đó, công chúa à, làm quen với nó làm gì, con nhỏ đó chảnh lắm… Cả lớp ồn áo hơn mọi khi, và nó không thích điều này -Bạn…không muốn làm quen với mình sao? _Trang nói, 1 giọng nói khá buồn và ấm áp. NÓ không nói gì mà đã chìm vào giấc ngủ -Chắc giờ không phải lúc, chúng ta nói sau vậy…_vẫn 1 giọng nói ấm áp, sao mà nó nghe lọt tai thế chứ lị, cái giọng nói gần giống giọng của ai đó. Điện thoại reo, nó mở ra nghe, là Vũ, nó nghe -CÓ chuyện gì vậy? -Mang cho tôi lon cô ca lên đây! -Cậu không biết giờ là lúc nào hả? Mù giờ hả? _nó nói xong cúp máy luôn Ở lớp Vũ -Chết tiệt, con nhỏ khùng, dám cúp máy trước tôi hả _Vũ quăng chiếc điện thoại xuống đất -Thì mọi khi cậu ta chả cúp trước à? Sao hôm nay phải tức giận thế, hế hế hay nhớ người ta, lúc ở Hawail cũng nhớ mà nhỉ? _Thành cười gian -Đúng vậy ở Hawail tao nhớ cô ta 1 chút nhưng cô ta không them gọi cho tao, về nhà thì cũng không thấy ở nhà, tức chết đi được, con nhỏ khùng -Thế vừa nãy gọi là nhớ cậu ta chứ gì? _Thành tiếp tục hỏi và tiếp tục cười gian -Ưm…ơ ơ cái gì cơ, nhớ cái con khỉ gì…_Vũ đỏ mặt. biết mình đã bị cho vào tròng –Có mày nhớ ấy - Ha ha, nhìn thằng bé đáng yêu chưa kìa ha ha còn… ngu vật ha ha _Thành xoa đầu Vũ -Chết tiệt mày có bỏ ra không, thằng kia _Vũ đuổi Thành –Tao mà bắt được thì tao cho mày đi cưỡi ngựa ngắm hoa với giêm vươg đấy -Hô hô, có giỏi thì bắt đi, hô hô….A, chết rồi _đang chạy thành chợt dừng lại làm VŨ cũng bị đập mặt vào cậu -Thằng đui, sao tự dưng lại dừng lại, ai chết? _Vũ xoa xoa cái đầu vừa bị va chạm và hỏi -Tao… chưa hỏi số điện thoại của nàng, hic làm sao để liên lạc bây giờ, híc -Thánh họ làm ông mày tưởng ai chết, không có thì thôi lắm chuyện. -Tin hot hot đây mọi người…_1 tên đang hớt hải chạy vào lớp và đụng trúng người Vũ -Ơ …tớ …tớ..không cố ý, thật đấy, xin lỗi…_tên đó sợ sệt -Có biết đôi giày này tôi mới đi 1 lần không? KHông có mắt hả? Hay muốn mù luôn? -Tớ..tớ xin lỗi, tại tại…công công..chúa về nên…nên…_trả lời ấp úng -Ai? _Vũ nhíu mày -Công…công chúa của chúng ta Khuôn mặt Vũ bỗng đanh lại nhưng có 1 chút vui mừng -Của chúng ta? _Vũ nhắc lại lời của tên vừa nãy -A …a ..tớ xin lỗi…là…là công chúa của cậu…của cậu… Vũ không nói gì nữa mà đi luôn ra ngoài, Thành nhìn tên kia 1 cách đáng sợ rồi chạy ra ngoài với Vũ. -Hic, 2 người đó vừa nhìn tao, tao đứng tim luôn, sợ chết đi được, 2 cáu ánh mắt giết người đó _tên đó vẫn sợ -Thôi, qua rồi, ai bảo mày đi không có mắt -May mà có công chúa không thì mày coi như tiêu rồi, cậu ta không thích tha cho ai bao giờ -Ôi, công chúa, công chúa của chúng ta về rồi đó, mỗi ngày đều được ngắm công chúa ha ha, mãn nguyện quá -Công chúa là đẹp nhất, nhưng cẩn thận với lời nói của mày đấy… Bọn trong lớp bàn tán với nhau thì bỗng có tiếng nói từ cuối lớp vang lên -Công chúa không đẹp nhất đâu và cũng không tốt nhất đâu! -Cái gì? Dám phỉ báng công chúa, tên này muốn chết sớm rồi kìa -UK,cậu muốn chết phải không, đừng có nói như thế -Ha ha, các cậu vẫn không tin sao? Ha, vậy cứ đợi đi, chắc chắn sẽ có ngày gặp thôi, có chuyện vui rồi, ha ha _tên đó để tay lên sờ cằm, vẻ suy nghĩ -Xì, cậu không biết thì có, công chúa là đẹp nhất. Có biết rằng đẹp đến nỗi đến cả hội trưởng băng giá cũng phải để ý không? Vũ chạy ra ngoài, Thành đuổi theo -Mày định đi đâu? Tìm cậu ta sao? _Thành túm lấy tay Vũ và nói -KHông biết! _Vũ nói 1 câu vô trách nhiệm
-Thế thôi, vào lớp đi, đứng ngòai làm gì -Tao phải đi hỏi cho rõ -Tao đi cùng -KHông cần, lo chuyện của mày đi Nói xog VŨ tiến đến lớp nó, lúc đấy nó đang đi ra ngoài chơi Vũ chạy hồng hộc đến cửa lớp nó, đứng ngoài, nhìn vào, Trang đang ngồi đó, Trang nhìn ra, họ nhìn nhau. Vũ tiến vào lớp lôi TRang đi, trước mặt mọi người. -Cậu làm gì vậy? Mọi người đang nhìn kia kìa _Trang nói khẽ, cái giọng nói ấm áp, giả tạo, đáng nguyền rủa ấy -Xin lỗi cậu -Cậu chỉ nói được câu đó thôi sao? Bỏ tôi đi rồi nói câu đó thôi sao? -Vũ à, nghe tôi giải thích cái đã, tôi…vẫn thích cậu -Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe _Vũ giựt tay Trang ra và đi vào lớp, Trang nói vọng theo -Tôi vẫn sẽ khôn từ bỏ cậu đâu Nó tình cờ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của 2 người -Quan hệ chi vậy ta? và đúng lúc đó bỗng có hạt bụi bay vào mắt nó, nó rơi nước mắt, nó lấy tay lau rồi bỏ đi. Trang nhìn ra, thấy nó từ nãy, thấy nó nói thầm, thấy ó khóc -KHóc ư? Đúng rồi, đó là cái điều chắc chắn, không ai có thể cướp cái gì cảu tôi đâu, cậu cũng vậy. Nhắc lại, nó không khóc, chỉ là hạt bụi bay vào mắt thôi. Hiện tai, nó chưa muốn thích ai và cũng chả muốn ai thích. Nó vào lớp thì thấy bao lời bàn tán của bạn bè -Họ có nối lại tình xưa không nhỉ? -Chắc là có, đẹp đôi như thế mà -Hic, nhưng hoàng tử của lòng mình lại có chủ rồi sao? Nó lắc đầu, cái lũ dở hơi, hết chuyện để buôn. Tối hôm đó ở nhà Vũ không mè nheo lắm